Chương 1578: Quái mộng
Lúc trước khi nhìn thấy đám người Lệ Hồng Y, liền nghe bọn họ từng nói, bọn họ đi tới Đa Bảo Tiên Hà, chính là để tìm kiếm đệ thập quan đã mất, nếu có quan này, bọn họ sẽ có thể lập hạ công lớn, đề thăng tiên danh, thậm chí trong suy đoán của bọn họ, một bộ phận bị thiếu trong Phong Thần bảng chính là ở trong đệ thập quan, chỉ có điều về sau Phương Hành dưới cơ duyên xảo hợp, lấy được Độ Tiên bút, trong lòng đoán rằng, cái gọi là một bộ phận không trọn vẹn của Phong Thần bảng chắc chính là bút này, không có liên quan gì tới đệ thập quan cả, hơn nữa hắn cũng đã đưa tặng tiên mệnh, giúp đám người Lệ Hồng Y một chuyến, bọn họ cũng không cần thiết phải khổ tâm tìm kiếm đệ thập quan nữa, mau chóng trở về thì tốt hơn, chỉ có điều, Chư Tử Đạo Tràng quá bức thiết đối với đệ thập quan, vẫn có rất nhiều người đóng quân ở Đa Bảo Tiên Hà.
Mà lúc trước, hắn đã gửi tin tức đại quân tiên giới sắp có hành động, những người đó không ngờ vẫn không hề động đậy, quyết tâm muốn canh giữ ở Đa Bảo Tiên Hà, nghe lời Lệ Hồng Y nói, dường như bọn họ đã có được tin tức xác thực, đệ thập quan sắp xuất hiện!
... Tinh vực mờ mịt bóng dáng của quan tài?
Thật không biết bọn họ từ đâu mà nắm chắc như vậy!
Hơn nữa Phương Hành đoán rằng, nếu Thần Chủ đáp ứng xuất binh, hai bên bọc đánh, chắc bọn họ một người cũng chạy không thoát!
Đến lúc đó cho dù lấy được đệ thập quan thì có tác dụng gì?
Mấy vấn đề này thực sự khiến Phương Hành đau đầu vô cùng, trong lòng hắn rất chán ghét trưởng lão sau lưng Chư Tử Đạo Tràng, ghi hận bọn họ lúc trước gạch tên mình, có lòng muốn ngồi nhìn họ chết, bị đại quân tiên giới và đại quân Thần tộc giảo sát, nhưng dù sao bằng hữu, huynh đệ của mình khi ở Thiên Nguyên đều là thủ hạ của bọn họ, mình sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trong đại chiến?
- Trước tiên cứ giữ thân đừng chết!
Rơi vào đường cùng, Phương Hành cũng chỉ có thể truyền một đạo thần niệm này tới, sau đó thì thấp giọng thở dài.
Dưới loại cục diện này, hắn cũng không làm được gì, chỉ có thể nói những gì mình biết cho Lệ Hồng Y.
Nếu những người đó thật sự cố ý muốn đợi, vậy thì kệ họ đi, huynh đệ nhà mình cứ giữ được mạng là tốt nhất!
- Phương Hành, tiểu Phương Hành, ngươi mau đến xem đi, Tiểu Cổ Nhi tỉnh rồi.
Khi Phương Hành đang ngưng thần suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau thần điện, Si Nhi tiên tử hưng phấn chạy tới, lớn tiếng gọi hắn.
Bên trong Đại Tiên giới này, Phương Hành tất nhiên mượn thân phận của Đế Lưu, mọi người hoặc gọi là "Điện hạ", hoặc gọi là "Đạo chủ", không khách khí nhất cũng gọi hắn một tiếng "Đế Lưu", lại chỉ có Si Nhi là khác, lúc trước khi Phương Hành mới quen nàng ta, dùng thật làm giả, nói mình tên là "Phương Hành", về sau thân phận bị vạch trần, Si Nhi tất nhiên cho rằng tên "Phương Hành" là giả, nhưng cũng không biết là ngại gì, nàng ta vẫn không sửa miệng, đối mặt với vị đế tử này vẫn cứ gọi Phương Hành Phương Hành.
Nàng ta lúc này chắc cũng không ngờ rằng, Phương Hành này ngược lại đúng là Phương Hành.
- Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?
Phương Hành nghe vậy, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, bước nhanh vào hậu điện.
Tiểu Manh Nữ từ lúc được Thanh Tà Tiên Vương thức tỉnh, sau khi mượn thân của nàng ta đánh một trận, liền thủy chung mê man bất tỉnh, Phương Hành đã kiểm tra cho nàng ta, nhưng cũng không tra ra được vấn đề gì, chỉ có thể nói là trong trận đánh đó, nàng ta hao tổn căn nguyên quá lớn, sau khi cho nàng ta một viên Thiên Gia đan, liền lẳng lặng chờ nàng ta tỉnh lại, mà chờ một cái không ngờ đã mấy tháng trôi qua, hiện giờ mới chịu tỉnh lại.
- Phương. . . Phương đại gia. . .
Lúc này Tiểu Manh Nữ đã ngồi dậy, hai mắt vô thần, hai tay quơ quơ, theo bản năng tìm kiếm gì đó.
Sau khi tỉnh lại liền lập tức gọi mình, cũng khiến Phương Hành cảm thấy có chút đắc ý.
Xem ra này nha đầu vẫn rất tín nhiệm mình.
- Hả? Sao thế, hai mắt vẫn không thấy gì à?
Ngồi bên giường, nắm tay Tiểu Manh Nữ, Phương Hành không nhịn được lại cau mày.
Lúc này nhìn một cái liền thấy Tiểu Manh Nữ vẫn là hai mắt trống rỗng vô thần, không có chút quang mang nào, giống như trước đây.
Điều này không chỉ khiến Phương Hành cảm thấy có chút nghi hoặc, từ rất sớm hắn đã biết, Tiểu Manh Nữ không nhìn thấy gì chính là bởi vì trong thức hải của nàng ta có một phong ấn lợi hại, nhưng về sau, Thanh Tà Tiên Vương thức tỉnh, một bút phong thiên, phong ấn đó cũng đã mở rồi mới đúng, theo suy đoán của Phương Hành, Tiểu Manh Nữ sau khi tỉnh lại chắc có thể hồi phục thị lực mới đúng, nhưng hiện giờ không ngờ Tiểu Manh Nữ chẳng những không có dấu vết hồi phục thị lực, từ một thân khí cơ cho thấy, dường như còn hư nhược hơn.
- Ở đây, ở đây, ngươi đang gọi hồn à?
Phương Hành cũng chẳng biết nói lời hay, cười mắng Tiểu Manh Nữ một câu, trấn an cảm xúc đang có chút hoang mang của nàng ta.
Bị Phương Hành nắm tay, bộ dạng đang hoang mang của cũng hơi ổn định lại, nhẹ nhàng thở hắt ra mấy hơi, hai mắt vô thần hướng về phía nơi thanh âm phát ra, chỉ thấy mặt nàng ta tái nhợt, lấm tấm mồ hôi, môi lại tím tái, dường như vẫn đang hơi run rẩy, lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa suy yếu, qua một lúc mới nói:
- Ta vừa rồi dường như đã trải qua một giấc mộng dài.
- Không phải chứ, mơ một cái cả hơn nửa năm.
Phương Hành bật cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Manh Nữ:
- Mơ gì mà sợ thành thế này.
Si Nhi ở bên cạnh cau mày:
- Ôi, ngươi vỗ ít thôi, vỗ nhiều làm người ta choáng váng đó.
Phương Hành lườm nàng ta một cái:
- Ngươi không bị vỗ mà vẫn ngốc đó thôi.
Si Nhi:
- Ngươi đã vỗ đâu!
Phương Hành:
- Đi lấy chút đan dược cho nàng ta bồi bổ thân thể đi!
Si Nhi:
- Vâng.
Đuổi được Si Nhi lắm miệng đi, Phương Hành cúi đầu nhìn Tiểu Manh Nữ:
- Ngươi vừa rồi mơ gì.
Tiểu Manh Nữ vẫn còn sợ hãi, nắm chặt tay Phương Hành:
- Ta cũng không biết đó có phải là mơ hay là sự thật. Ta dường như nhớ lại một số chuyện trước kia, ta chỉ nhớ là ta ở một nơi không có ánh sáng, không có không gian, ở rất nhiều năm, ta ở đó không nghĩ gì cả, chỉ có một mình, nhưng rất thoải mái. . .
Phương Hành nghe vậy liền giật mình:
- Đây là cảm giác giống như trong bụng mẹ à?
Nhưng rất nhanh, lời nói tiếp theo của Tiểu Manh Nữ lại khiến hắn hơi biến sắc. . .
- Ta ở nơi đó bao năm cũng không rõ, đó là một thời gian rất dài rất dài, ít nhất cũng phải… Mấy chục vạn năm, có lẽ còn lâu hơn... Sau đó, sau đó cũng không biết vì sao, ta liền rời khỏi địa phương đó.
Mang thai mấy chục vạn năm là giống loài gì thế?
Phương Hành lập tức phủ định suy nghĩ lúc trước của mình, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc.
- Rời khỏi nươi đó... Ta cũng không biết nói như vậy có đúng hay không, giống như chỉ có một nửa của ta ly khai, ta còn có cảm giác, nhìn thấy một thế giới hoa mỹ, nhưng thế giới này không có ai khác, chỉ có mình ta, ta lại ở nơi đó mấy chục vạn năm, bên cạnh một người cũng không có, ta chỉ cảm thấy vô cùng cô độc, vô cùng vô cùng cô độc. ..
- Đây rốt cuộc là ảo giác hay là sự thật?
Mày Phương Hành đã nhíu chặt, trong lòng là một mảng hỗn loạn.
- Về sau, ta không cô độc nữa, ta gặp được người...
Tiểu Manh Nữ chậm rãi kể lại, thanh âm dần dần trở nên bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt trống rỗng lại càng trống rỗng hơn:
- Ta cũng không biết là gặp được ai, nhưng hắn là sinh linh nào đó, lúc ấy ta rất vui vẻ, rất muốn thân cận với hắn, hắn nhìn thấy ta cũng rất vui, ta có thể cảm giác được sự vui sướng của hắn, ta cho rằng mình cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự cô tịch này, nhưng ta không ngờ, chuyện xảy ra về sau càng đáng sợ hơn, hắn... Hắn dẫn ta về, sau đó hắn bắt đầu không ngừng cắt lấy từng bộ phận trên người ta, ném các bộ phận của ta và cả thần thức vào trong lò đan, ném vào nham thạch nóng chảy, ném vào bát sắt cực lớn.
Vừa kể, thân thể của nàng ta lại trở nên run run.
- Về sau thì sao?
Phương Hành cầm tay nàng ta, vuốt ve đầu nàng ta.
- Về sau... Lại có nhiều người hơn xuất hiện.
Tiểu Manh Nữ thấp giọng kể lại:
- Bọn họ đều đang tanh cướp ta, rất nhiều người đang chém giết, đang liều mạng để đoạt lấy ta rồi sau đó giấu ta đi, lại tiếp tục làm thương tổn tới ta, nhưng rất nhanh bọn họ lại sẽ bị những người khác tìm được, lại chém giết, khi đó, cũng không biết trải qua bao lâu, cũng không biết người ở cùng ta đổi hết bao nhiêu người, ta chỉ nhớ, trong khoảng cách đó bên cạnh ta đều là các loại người đang chém giết, đang liều mạng, ta rất sợ, ta cũng không muốn thấy nhiều người như vậy phải chết... Ta rõ ràng cảm giác được trên người bọn họ đều có rất nhiều thọ nguyên, nhưng bọn họ lại cứ muốn không ngừng chém bớt thọ nguyên.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ta gặp một người.
Thanh âm của Tiểu Manh Nữ có chút bình tĩnh, cũng trở nên nhu hòa:
- Ta cảm giác được hắn là một người tốt, hắn từ trong tay một người đoạt được ta, sau đó đưa ta tới một nơi rất rộng rất đẹp, bắt đầu khi đó, ta liền ở đó, người đó cũng khác với những người khác, hắn không làm tổn thương tới ta, ngược lại còn chiếu cố ta rất tốt, ta khi đó đã hư nhược lắm rồi, nhưng dưới sự chiếu cố của hắn, ta lại trở nên rất khỏe, thậm chí còn khỏe hơn trước kia, ta rất thích nơi đó, bởi vì ở đó, ta có thể cảm giác được rất nhiều người... có chút tương tự với ta, chúng ta ở chung với nhau rất tốt.
- Rồi sau đó.
Phương Hành càng nghe, trong lòng càng hoảng sợ.
- Rồi sau đó.
Tiểu Manh Nữ không ngờ trở nên nức nở:
- Rồi sau đó... Ta cũng không biết trải qua bao lâu, hai ngàn năm, hoặc là ba ngàn năm, sau đó, sau đó liền lại có người đến, bọn họ lại muốn cướp chúng ta, sau đó thì bọn họ đánh nhau, người chiếu cố chúng ta rất phẫn nộ, hắn cũng lộ ra vẻ rất điên cuồng, ta chưa bao giờ thấy bộ dạng đó của hắn. Hắn không ngờ cũng làm thương tổn chúng ta, rất nhiều người bị hắn đánh chết, ta có thể cảm giác được, hắn lúc ấy cũng muốn thương tổn tới ta, nhưng hắn không nỡ. Hắn đã giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại vỗ vào nơi rất đẹp kia. Sau đó thì Thiên địa rách ra, nơi rất đẹp đó hóa thành vô số toái phiến.
- Cuối cùng thì sao?
Phương Hành càng nghe càng hăng say, vội vàng hỏi.
Tiểu Manh Nữ lại có chút ngẩn ngơ, qua một lúc mới nói:
- Chuyện về sau thì ta không nhớ nữa!
- Ài!
Phương Hành nghe mà dở khóc dở cười, gõ lên đầu Tiểu Manh Nữ:
- Kể cố sự cũng không xong, thế không phải đáng giận à?