Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 377 - Chương 1579: Nguyền Rủa

Unknown

 

Chương 1579: Nguyền rủa

 

 

 

Tiểu Manh Nữ bị gõ một cái, cũng cảm thấy có chút ủy khuất, cảm xúc chưa phục hồi, cúi đầu không nói gì.

 

Mà Phương Hành cũng vô cùng hoài nghi, cau mày, quan sát nha đầu này từ trên xuống dưới, trong lòng xuất hiện rất nhiều suy đoán, lại không biết cái nào thì đáng tin hơn. Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết những gì Tiểu Manh Nữ vừa nói rốt cuộc là ký ức thật hay là một giấc mộng lạ. Nếu là mộng lạ thì cũng thôi, nếu là thật thì lai lịch của tiểu nha đầu này chỉ sợ không đơn giản như những gì mà đám người Quan Phi Hưng nói, chỉ là một người qua đường được Thanh Tà Tiên Vương tùy ý lựa chọn, chắc cũng là tồn tại rất có lai lịch, suy đoán như vậy cũng là hợp lý, dù sao Độ Tiên bút cũng là chí bảo thế gian, có thể phong ấn tại ở trong đầu nàng ta vốn đã là một chuyện lạ rồi!

 

Phải biết rằng, Phương Hành hiện giờ cũng phải dùng thức giới to như vậy để trấn áp bút đó!

 

- Phương. . . Phương đại gia, ta. . . Ta muốn xin ngươi một chuyện!

 

Phương Hành đang suy ngẫm thì Tiểu Manh Nữ bỗng nhiên lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói.

 

- Xin ta một chuyện?

 

Phương Hành nhíu mày, nói:

 

- Trước tiên phải nói cho ta nghe đã!

 

Tiểu Manh Nữ dường như cũng đang do dự, qua rất lâu nàng ta mới nói nhỏ:

 

- Ta ở trong giấc mộng đó, chỉ có thời gian rất ngắn được ở nơi rất lớn rất đẹp đó, những lúc khác thì không phải trải qua đủ loại chém giết thì cũng cũng cũng trải qua cô tịch rất dài. Ta cũng không biết đó là thật hay là mơ, nhưng ta vẫn muốn cầu ngươi một chuyện, ta muốn trở lại nơi rất lớn rất đẹp kia, Phương đại gia, ta xin ngươi hãy đáp ứng đưa ta về đi.

 

Phương Hành nhíu chặt mày, qua một lúc mới nói:

 

- Ta cũng không biết nơi đó là ở đâu.

 

Tiểu Manh Nữ có chút không biết phải trả lời thế nào, trầm mặc một hồi, nói nhỏ:

 

- Ừ, ta biết rồi!

 

Phương Hành cười hì hì nói:

 

- Có điều nếu ngươi có thể nhớ lại cẩn thận thì dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được cho ngươi!

 

Dứt lời rất là đắc ý, chờ phản ứng kinh hỉ của Tiểu Manh Nữ, cũng không ngờ, đợi một lúc, nàng ta không hề động đậy.

 

Phương Hành thấy khác lạ, chậm rãi vươn tay ra, vừa chạm vào người nàng ta, lập tức biến sắc!

 

Lúc này hắn bất chấp tất cả, vươn tay ra vạch vạt áo tiểu nha đầu này ra, nhìn lên người nàng ta.

 

Sắc mặt lại lập tức biến đổi.

 

- Ngươi. . . Ngươi đang làm gì thế?

 

Phía sau vang lên một tiếng thét kinh hãi, Si Nhi ngơ ngác đứng ở cửa đại điện.

 

- Tới đây xem đi!

 

Phương Hành cũng không giải thích nhiều, vội vàng gọi nàng ta tới, Si Nhi sau khi ngẩn ra một thoáng thì vội vàng chạy tới.

 

Khi ánh mắt nàng ta dừng ở trên vai Tiểu Manh Nữ, cũng không khỏi ngây người, Tiểu Manh Nữ lúc này cả người nóng hầm hập, nhưng càng đáng sợ hơn là da thịt của nàng ta không ngờ đã biến đổi, vốn là thân thể máu thịt rất chân thật, nhưng vào lúc này lại trở nên vô cùng thô ráp, mờ mịt không ánh sáng, không hề có sinh cơ, loại cảm giác đó... Không ngờ giống như vỏ cây đang chết héo vậy.

 

Phương Hành nhìn thấy một màn này, trong lòng khiếp sợ, dĩ nhiên không kiềm chế được, đột nhiên, hắn hạ quyết tâm, thuận tay với xuống một thanh bảo kiếm treo ở trên vách tường trong thần điện, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, cắt ra một lỗ hổng thật sâu trên người Tiểu Manh Nữ!

 

Không có máu!

 

Da Tiểu Manh Nữ bị cắt xuống, không ngờ chảy ra một vết máu nào!

 

Chỗ da thịt rơi xuống giống như là vụn gỗ, lại giống như kim thạch, bên trong rõ ràng giống như là gỗ mục.

 

- Nàng ta... sao lại thế này?

 

Si Nhi giật mình kêu lên:

 

- Chẳng lẽ nàng ta... Nàng ta là sinh linh Thần tộc?

 

- Nếu như vậy thì đơn giản quá!

 

Phương Hành sầm mặt, trầm giọng nói, sau đó nhấc kiếm lên, lại cắt một cái lên cánh tay phải của Tiểu Manh Nữ.

 

Lúc này đã có máu tươi xuống, Tiểu Manh Nữ đang hôn mê cũng đau tới nhíu mày.

 

- Nửa người nửa gỗ, chẳng lẽ nàng ta là bị nguyền rủa?

 

Si Nhi sợ tới cả người run rẩy:

 

- Ta từng thấy một loại nguyền rủa ác độc, có thể hóa người thành gỗ mục. . .

 

- Quả thật có thể xem như một loại nguyền rủa, nhưng không phải hóa người thành gỗ mục!

 

Phương Hành nhíu mày, một lúc sau mới lạnh giọng nói:

 

- Nàng ta... Chỉ sợ là là bị nguyền rủa từ gỗ hóa thành người.

 

Lúc này thấy dị trạng xuất hiện trên người Tiểu Manh Nữ, lại nghĩ tới kinh lịch nàng ta trải qua trong mộng, sao có thể không đoán ra được một số chuyện gì đó? Lại tra xét huyết mạch trong cơ thể nàng ta, Phương Hành trong lòng đã có tính toán, tay áo phất một cái trên mặt đất, một dãy bình liền xuất hiện, Si Nhi nhận ra, chính là mấy bình Phương Hành dùng để cất ngộ đạo tiên dược.

 

Chỉ thấy Phương Hành ngón tay búng một cái, liền mở cái bình thứ nhất ra, bên trong không ngờ chính là Thái Cổ Ngọc Sương trắng nõn như ngọc, hắn cau mày, cân nhắc một lát, liền thò tay vào bình lấy ra một ít Ngọc Sương, sau đó quệt vào miệng Tiểu Manh Nữ, hành động này lại dọa cho Si Nhi nhảy dựng, hô lên thất thanh, lại vội vàng bịt chặt miệng.

 

Nàng ta không phải là xót ruột Thái Cổ Ngọc Sương vô giá đó, mà là lo lắng Tiểu Manh Nữ không chịu được dược tính.

 

Ngọc Sương đó chính là ngộ đạo tiên dược, tiên nhân mới có thể dùng, mượn cái này để cảm ngộ thiên địa pháp tắc, phàm nhân bình thường sao có thể chịu được?

 

Trước đây Phương Hành cho nàng ta chút ngộ đạo trà, đó đều là trên cơ sở giống như nấu cháo bột, ít nhất cũng không pha loãng ra một trăm lần nàng ta mới dám uống, nhưng hiện giờ Phương Hành lại trực tiếp quệt lên miệng nàng ta, dược tính cỡ này, e là ngay cả mình cũng không chịu nổi?

 

Nhưng ngoài dự đoán mọi người là, Thái Cổ Ngọc Sương vào miệng Tiểu Manh Nữ, không ngờ cứ như vậy chậm rãi hòa tan, hoàn toàn tan vào trong thân thể gầy yếu của nàng ta, cũng ngay sau khi Ngọc Sương vừa vào miệng, nhục thân đang đỏ bừng của nàng ta chậm rãi giảm đi một chút, cho dù ngay cả da thịt lộ ra chất gỗ đó cũng ánh ra màu máu, hơi thở bình ổn, lại ngủ thiếp đi.

 

- Ha ha, lai lịch của nha đầu này quả nhiên bất phàm.

 

Phương Hành sầm mắt, nhìn Tiểu Manh Nữ hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt cổ quái.

 

- Nàng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

 

Si Nhi nhỏ giọng hỏi, sắc mặt dị thường cổ quái.

 

Phương Hành lạnh lùng nói:

 

- Lúc trước Thanh Tà Tiên Vương lệnh cho ta đưa nàng ta về Thiên Nguyên, ta chỉ vì cái bút đó liền đánh bạo nhận lời, nhưng hiện tại xem ra, thì ra quan trọng không chỉ là cái bút đó mà còn có nha đầu này nữa. Nàng ta rốt cuộc bản nguyên là gì, ta cũng không tra xét ra được, nhưng ta có thể cảm giác được, bộ dạng hiện giờ của nàng ta căn bản chính là bị một vị đại thần thông giả dùng tiên lực huyễn hóa ra, hiện giờ tiên lực đó đang mất đi, năng lực ngụy trang liền tự yếu đi, để lộ ra căn nguyên của nàng ta, nhưng tiên lực mất đi cũng khiến nàng ta mất đi sự che chở, nếu không tìm được biện pháp giúp nàng ta, nha đầu này vào lúc tiên lực mất đi sẽ hóa thành một khúc gỗ mục.

 

- Vậy ngươi mau cứu nàng ta đi!

 

Si Nhi hoảng sợ, vội vàng kéo tay áo Phương Hành.

 

- Cứu thế nào?

 

Phương Hành nhíu mày, nhìn nàng ta, nói:

 

- Ngay cả ngộ đạo tiên dược cũng chỉ có thể làm chậm sự hủ hóa của nàng ta, bổ sung tiên khí đang xói mòn trong cơ thể nàng ta, ta rất khó tưởng tượng, rốt cuộc có phương pháp gì có thể cứu được nàng ta, thậm chí là nói... Cho tới bây giờ, ta vẫn không nhìn ra được bản chất của nàng ta, lại không thể đúng bệnh hốt thuốc. Mẹ nó, Đại Tiên giới các ngươi, chuyện cổ quái ngạc nhiên thật đúng là nhiều quá!

 

Si Nhi tuy lười tu hành, nhưng những đạo lý này vẫn biết, nghe vậy lập tức có chút không nói nên lời.

 

- Không. . . Đừng. . .

 

Đang căm tức thì Tiểu Manh Nữ ở trên giường đang hoảng sợ thì thầm, quay đầu lại nhìn, liền thấy nha đầu này vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng mặt đầy vẻ sợ hãi, giống như đang gặp ác mộng, trong miệng liên tục nói:

 

- Đừng. . . Đừng trảm ta, đừng thương tổn ta. . . Ta. . . Ta chỉ muốn ở lại đây, đừng chặt dứt ra, đừng mở đầu ta ra. Van cầu ngươi, ta van cầu ngươi. . . Van cầu ngươi thả ra đi. Van cầu ngươi. . . Đừng làm ta thành cái hộp, ta chỉ muốn ở đây thôi.

 

Phương Hành ngồi xuống cạnh nàng ta, trầm giọng hỏi:

 

- Ngươi có phải là nhớ lại gì không?

 

Tiểu Manh Nữ lúc này vẫn đang ngủ mơ, nhưng nghe thấy thanh âm của Phương Hành, tay đột nhiên nắm chặt lấy tay Phương Hành, theo bản năng kêu lên:

 

- Phương đại gia. . . Phương đại gia cứu ta, ta sợ. . . Ta sợ nàng ta!

 

- Nàng ta. . . Nàng ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, không ngờ sợ hãi tới vậy.

 

Nhi nhìn một màn này, đã kinh ngạc tới không nói thành lời.

 

- Được rồi, đừng sợ nữa, đại gia bảo vệ ngươi!

 

Phương Hành nhón một ít Tam Sinh trà, sau đó cạy miệng Tiểu Manh Nữ nhét vào lưỡi nàng ta, sau đó thở dài nói:

 

- Tiểu Manh Nữ, coi như ngươi gặp may, gặp được Phương đại gia của ngươi, đụng phải đại phiền toái như ngươi, chắc là chẳng ai muốn quản ngươi đâu, nhưng Phương đại gia ta sẽ quản, chỉ vì hai chén cháo lúc mới gặp, Phương đại gia khẳng định sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất!

 

Không biết là bởi vì lời nói của hắn hay là tinh thần của Tiểu Manh Nữ lại rơi vào hôn mê sâu, vẻ hoảng sợ trên mặt cuối cùng cũng từ từ vơi đi.

 

- Mười lá Tam Sinh trà còn lại ngươi cứ cầm lại, ở lại bên cạnh nha đầu này, nếu nhục thân của nàng ta lại có dấu hiệu hủ hóa thì cho nàng ta một miếng, tạm thời giúp nàng giữ mạng, hiện tại cũng tạm thời chỉ có thể như vậy thôi. Chờ ta nghĩ biện pháp cứu nàng ta.

 

Phương Hành dặn dò Si Nhi nha đầu, cau mày rời khỏi khô lâu thần cung.

 

Chuyện này thực sự khiến hắn có chút lo lắng, chưa từng ngờ rằng, vấn đề Tiểu Manh Nữ gặp phải lại nghiêm trọng như vậy!

 

Có điều nếu đã đụng phải loại chuyện này, vậy cũng chỉ có một tay tiếp lấy, không thể bỏ mặc được.

 

Về tới thần điện mà Thần minh chuẩn bị cho bọn họ, trong lòng Phương Hành vẫn suy nghĩ về chuyện này, liền thấy Lộc Tẩu và Văn tiên sinh vội vàng đi tới, trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu, thấp giọng nói với Phương Hành:

 

- Vừa rồi chỗ Thần Tiêu cung có người đến, nghe nói thư của tiên soái đã được giao cho Thần Chủ rồi, khiến nàng ta nổi trận lôi đình, xem ra nàng ta rất không hài lòng với điều kiện của Thần Tiêu cung đưa ra, vừa không đáp ứng việc kết minh vừa không nhanh chóng cự tuyệt, nhiệm vụ lần này e là không đơn giản như ngoài mặt đâu.

 

- Tiên soái không phải nói đã bàn ổn thỏa rồi sao? Ai nấy đều cổ cổ quái quái, trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì?

 

Phương Hành vốn đã phiền lòng, nào có tâm tư nghĩ tới mấy chuyện này, chi hơi suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài:

 

- Trực tiếp đi gặp nàng ta là được.

 

 

Bình Luận (0)
Comment