Chương 1582: Ta không phải là người sợ chuyện
- Không quan trọng?
- Ý của ngươi là việc này cứ như vậy bỏ qua à?
- Đồng bào của chúng ta há có thể chết oan uổng như vậy.
Thái độ của Thông Cổ Thần Vương thật sự khiến chư tiên của Tiệt đạo khó có thể nhịn nổi, mồm năm miệng mười kêu la.
Vị Thần Vương này cũng là nhân tinh, ăn nói cẩn thận, không lộ ra một chút sơ hở nào, hắn cũng không nói không giúp Phương Hành điều tra, chỉ nói là chứng cớ không đủ, không thể vội vàng kết luận, cần dẫn người về để điều tra, chỉ là sau khi dẫn về rốt cuộc có điều tra hay không, hay điều tra thế nào thì đó chính là do hắn định đoạt, nếu không phải người mù đều nhìn ra vẻ qua loa tắc trách của hắn, nếu cự ngạc này thật sự bị hắn dẫn đi, vậy chỉ sợ cho dù đám người Phương Hành có lật tung cả Thần vực này lên cũng không thể tìm được hắn, các Tiệt đạo tiên tướng đều là nhân tinh, am hiểu những thủ đoạn nham hiểm này hơn bất kỳ ai, sao có thể không rõ những khuất tất trong đây?
Cũng có người tất nhiên bị chọc giận, căm phẫn khó yên, nhưng phần lớn lại trầm mặc, bi ai nhìn Phương Hành.
Trong mấy câu nói cuối cùng của Thông Cổ Thần Vương, ý tứ cảnh cáo đã vô cùng rõ ràng, là đang nói với Phương Hành, không thể vì sinh tử của hai gã tiên binh mà làm hỏng chuyến đi sứ tới Thần vực này của hắn, không thể không thừa nhận, lời này vẫn có chút đạo lý. . .
Mà Phương Hành lúc này sắc mặt lại bình tĩnh vô cùng.
Nghe thấy những lời bất âm bất dương của Thông Cổ Thần Vương, Phương Hành vẫn mặt trầm như nước, giống như không nghe thấy.
Trầm mặc một lúc, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Thông Cổ Thần Vương, thản nhiên nói:
- Ta muốn gặp Thần Chủ!
Thông Cổ Thần Vương lập tức lắc đầu, cuối cùng lên tiếng:
- Lão nhân gia chưa lên tiếng, ngươi không thể gặp nàng ta!
Phương Hành nhướn mày:
- Vậy nếu ta có việc muốn bẩm báo thì sao?
Thông Cổ Thần Vương chắp tay giờ lại cao, mỉm cười nói:
- Tiểu Vương có thể chuyển lời thay.
Phương Hành không nói gì, nhìn Thông Cổ Thần Vương, mặt không biểu tình.
Hai vị thần tướng sau lưng Thông Cổ Thần Vương thì ngửa mặt lên trời cười to, giống như tâm tình đang cực kỳ sung sướng.
Tiệt đạo đạo đồ ở chung quanh lúc này đã đỏ mắt, vô cùng tức giận.
- Nếu không có chuyện gì khác, tiểu Vương xin cáo lui.
Vị Thông Cổ Thần Vương kia cười phong đạm vân khinh, rất là hóa ái nói:
- Đế tử điện hạ hay là mau mau về thần điện đi, trông coi thủ hạ, đừng để họ chạy loạn, dù sao tiên nhân ở trong hoàn vũ hoành hành ngang ngược, kết thù thực sự không ít, bổn vương cũng khó bảo vệ được các ngươi chu toàn, nếu lại xảy ra bất ngờ gì, sẽ khiến tiểu Vương khó xử, hay là kiên nhẫn ở trong thần điện chờ Thần Chủ triệu kiến, trở về phục mệnh là tốt nhất!
Nói xong ánh mắt đảo qua chư tiên, lại nhìn Phương Hành rồi chắp tay, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
- Khà khà, tra thì tra, dù sao ta cũng chưa no, hai kẻ gầy như củi ăn không no bụng?
Cự ngạc đó lại đắc ý bật cười khà khà, ánh mắt lướt qua trên người chúng tiên ở sau lưng Phương Hành, liếm liếm môi, lộ ra vẻ tham lam rồi đắc ý dào dạt đi theo Thông Cổ Thần Vương, cái đuôi to vung vẩy, giống như là đang vẫy tay với mọi người, mà thần tộc sinh linh ở chung quanh dường như cũng được chuyện này kích phát đảm lượng, ai nấy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn cự ngạc đó, vẻ sùng bái trong ánh mắt khó có thể hình dung, giống như cự ngạc này đã trở thành hình tượng đại anh hùng trong cảm nhận của bọn họ vậy.
- Ngạc Thần đúng là hung hãn, không ngờ làm ra chuyện cỡ này.
- Tên gia hỏa cứng đầu cứng cổ này không ngờ lại có khí anh hùng như vậy, thực sự khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác.
- Hừ, hiện tại xem ra, những tiên nhân này cũng chẳng có gì là hay!
- Lúc trước tộc địa của tộc ta bị tiên nhân xâm nhập, lĩnh vực bị chiếm, tài nguyên bị đoạt, tộc nhân hoặc bị xua đuổi hoặc bị bắt làm tiên nô, đường đường là đại tộc mà hiện giờ phải lưu lạc trong tinh vực, tộc nhân điêu linh, thù này là không đội trời chung. Ngày sau ta cũng phải bắt hai tiên nhân nếm thử mới được.
Tiếng nghị luận rất nhổ đã vang lên trong đám người, không biết bao nhiêu sinh linh Thần tộc trước kia khi nhìn về phía đám Phương Hành với ánh mắt kính sợ, cho dù trong lòng có hận ý vô cùng cũng chỉ dám chôn sâu trong lòng, vào lúc này không ngờ cũng dám hướng ánh mắt hận thù về phía bọn họ, thậm chí có vô số ánh mắt đều nhìn về phía những tiên binh với vẻ nóng lòng muốn thử, khát máu đáng sợ, âm u như quỷ.
- Đạo chủ, chúng ta...
Lộc Tẩu thấp giọng hỏi, các chư tiên khác đều nhìn về phía Phương Hành, vẻ mặt đều cố nén tức giận.
Lúc này nhìn thấy Thông Cổ Thần Vương dẫn theo Ngạc Thần nghênh ngang mà đi, lửa giận trong lòng bọn họ chỉ càng tăng thêm.
Bọn họ không ai ngờ rằng, phương pháp xử lý của Thông Cổ Thần Vương này lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, thậm chí là khinh thường, loại cảm giác đó, giống như là đang nói, hai gã tiên binh đó chết căn bản là đáng đời, thậm chí về sau còn có thể có nhiều người hơn phải chết, càng khiến bọn họ tức giận. Thân là cấp dưới của đế tử, bọn họ tất nhiên hy vọng Phương Hành sẽ vì việc này mà làm chủ, chỉ có điều lại không ai nói ra được, tuy vừa rồi có ầm ĩ vài câu, nhưng với kiến thức của bọn họ, sao có thể không hiểu được tình cảnh hiện giờ?
Dù sao bọn họ là làm tiên sứ tới Thần vực này!
Dù sao nơi này cũng chính là lĩnh vực của sinh linh Thần tộc, số lượng khổng lồ, cao thủ nhiều như mây, còn có Thần Chủ danh chấn Tam Thập Tam Thiên.
Nếu đổi họ là đế tử, bọn họ sẽ làm gì?
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. . .
Chẳng lẽ có thể vì hai tiên binh còn chưa phải là chính tiên mà đại náo Thần vực sao?
Nói nhỏ thì sẽ hủy đại kế liên minh của Tử Huyền tiên soái và Thần Chủ.
Nói lớn thì nếu thực sự động thủ, e là mạng nhỏ cũng khó bảo toàn!
Những đạo lý này bọn họ biết, cho nên tuy cảm thấy uất nghẹn phẫn uất, nhưng lại không mở miệng thúc giục Phương Hành làm gì.
Mà vị Thông Cổ Thần Vương kia rõ ràng cũng đoán được bọn họ trừ nuốt xuống cục tức này thì không có lựa chọn nào khác.
- Đợi đã!
Nhưng cũng ngay khi hắn sắp bước chân ra khỏi cửa, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm của Phương Hành.
Lúc này Phương Hành đầu hơi cúi xuống, tựa hồ là đang cân nhắc gì đó, hoặc như là đang ẩn tàng gì đó, không để người ta nhìn thấy mặt hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng bước về phía trước, lên tiếng:
- Ngươi có phải là cảm thấy, người của ta chết thì chết, ở địa bàn của sinh linh Thần tộc các ngươi, ta cho dù không cam lòng thì vẫn phải nín nhịn, không dám đòi lại công đạo cho bọn họ?
Nghe thấy những lời này, chư thần chư tiên ở chung quanh đều trong lòng khẽ động, tất cả tiếng ồn ào đều ngừng lại.
Hư không lặng ngắt, nhất thời không ai lên tiếng trả lời, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Phương Hành.
Thông Cổ Thần Vương cũng có chút kinh ngạc, cười nhạt, nói:
- Ha ha, đế tử điện hạ dù sao cũng là Đại Xích thiên tiên sứ, đi sứ Thần vực, có trọng trách trong người, chuyện mà ầm ĩ thì cũng khó thu xếp, đối với mọi người đều không có lợi ích gì, ngươi nói có phải không?
Hắn lúc này, ánh mắt không ngờ mang theo một chút khinh miệt, lộ ra nguyên hình.
Cho tới lúc này, trong lòng hắn vẫn vô cùng khinh thường đối phương.
Cục diện Trước mắt, không nghi ngờ gì nữa, vị đế tử này càng dây dưa thì mặt mũi càng khó coi. . .
- Đúng.
Mà Phương Hành sau khi nghe thấy lời nói đó của hắn, cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên mặt bắt đầu có nét cười, giống như đã tính toán xong:
- Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nghe nói Thần Chủ vốn vô cùng không hài lòng với chúng ta, còn xảy ra nhiều chuyện thì càng không tốt, đường đường là đế tử, thân có trọng trách đi sứ Thần vực, vì hoàn thành nhiệm vụ, chịu chút ủy khuất, nén chút lửa giận cũng là điều nên làm.
Sinh linh Thần tộc ở chung quanh nghe thấy những lời này đều mặt lộ vẻ vui mừng, ánh mắt hung hoành khinh miệt.
Mà các tiên tướng ở sau lưng Phương Hành thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
- Nhưng vấn đề là ở chỗ.
Thanh âm của Phương Hành bỗng nhiên cao hơn, nói đến đây liền cười sáng lạn.
Lúc nói, bên tai hắn không biết từ khi nào xuất hiện một tia kiếm quang, kiếm quang hư vô mờ mịt, biến hóa linh động, không thể nắm bắt, quỷ dị nhất là lúc nó xuất hiện, trên người Phương Hành căn bản không có bất kỳ tiên uy nào dao động, nói cách khác, không ai cảm giác được trên người hắn đang vận chuyển pháp lực, nhưng đạo kiếm quang đó vẫn xuất hiện đột ngột như vậy, theo một câu cuối cùng của Phương Hành ra khỏi miệng, kiếm quang đột nhiên vẽ ra một đạo ánh sáng chói mắt, vù một tiếng, chém ra ngoài.
Kiếm quang không dấu vết, lại hung uy khó dò, khó có thể hình dung!
Thiên ý kiếm quang, trảm người như thiên ý!
- Đây là loại thần thông nào?
Vị Thông Cổ Thần Vương kia cũng không phải kẻ ngốc, đã sớm âm thầm lưu ý, để tránh bị Phương Hành ám toán, nhưng lúc kiếm quang này xuất hiện, vẫn lắp bắp kinh hãi, một đạo kiếm quang này xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, trong lòng lại cảm giác được sự hung hiểm đáng sợ, theo bản năng gầm lên một tiếng, đột nhiên mười ngón tay xòe ra, giống như đánh đàn gõ loạn trong không trung, thân hình vội vàng thối lui, ở trước người hắn cũng đã xuất hiện bảy hài cốt đen xì hung diễm ngập trời, ai nấy tay cầm pháp bảo, cản ở trước kiếm quang!
Kiếm quang đó không ngờ có một loại ý chí vô kiên bất tồi, liên tục trảm bốn hài cốt giống như cắt đậu hủ, hơn nữa sau khi chém qua, hài cốt đó trực tiếp hóa thành tro bụi, pháp tắc bên trong thoát phá, trực tiếp biến mất trong thiên địa.
- Sao lại đáng sợ thế?
Thông Cổ Thần Vương thấy một màn này, sợ tới ánh mắt cũng biến đổi, thất thanh kêu to.
Có điều đạo kiếm quang đó sau khi chặt đứt bốn hài cốt, lực lượng hết sạch, biến mất trong không trung.
Nhưng lúc này, Thông Cổ Thần Vương ít nhất cũng đã lui ra trên dưới một trăm dặm!
Hắn Lòng còn sợ hãi, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, thầm kêu:
- Không ổn!
Mục tiêu của vị đế tử kia căn bản không phải là hắn, một đạo kiếm quang sau khi bức lui hắn, Đế Lưu đã thong dong bước lên, giống như bước lên thang trời, chỉ một bước đã đến trên đỉnh đầu của cự ngạc màu đen, sau đó ngồi xổm giữa không trung, trong tay xuất hiện một thanh đại đao hình người đáng sợ, chính là Khi Thiên Phách Man đao hung uy khó lường, danh chấn Thần tộc.
- Ta cũng không phải là người sợ phiền phức!
Cho tới lúc này, nửa câu sau của hắn mới được nói ra, ánh mắt hung ác điên cuồng, trong lòng có lửa giận điên cuồng thiêu đốt.