Chương 1685: Trảm mệnh ba mươi
- Nếu muốn phá cảnh Đại La Kim Tiên, cần phải tu thành một đại đạo.
Thanh âm giải thích nghi nan cho Phương Hành rất quen thuộc, chính là Bất Tri Tiên tự xưng không gì không biết, hắn cười khẽ:
- Dưới tình huống bình thường, nếu Thái Ất thượng tiên muốn tu luyện thành Đại La Kim Tiên, vậy cần lĩnh ngộ pháp tắc của mình, cẩn thận bồi dưỡng, tiến hành ngộ đạo tiên dược, tựa như chọc lỗ nhìn trời, chung quy sẽ tiến thêm một bước, thông qua pháp tắc, bắt giữ được khí tức của đại đạo, sau đó dùng thân hợp đạo, dưỡng ra một đại đạo chi lực chân chính, mượn cái này để có thể biến hóa vô cùng, tung hoành hoàn vũ, mà con đường ngươi đi dù sao cũng khác với người khác, chiêu số của Thái Thượng đạo tuy ta chưa từng tu luyện, lại có thể tham tường một hai, trong thức hải của ngươi, đã khai thiên tích địa, giác tỉnh ba ngàn pháp tắc, nhìn thì náo nhiệt, so với người khác thì có thêm vô số loại khả năng, nhưng muốn ở trong đây chọn một pháp tắc để tu thành đại đạo, lại khó càng thêm khó.
- Cái này...
Phương Hành thầm cân nhắc, lại không nhịn được mà biến sắc.
Lời nói của Bất Tri Tiên cũng không khó lý giải, chỉ khiến hắn cảm thấy có chút khó có thể chấp nhận.
Liên hệ giữa Đại La Kim Tiên và Thái Ất thượng tiên là rất rõ ràng, Thái Ất thượng tiên giác tỉnh lực lượng pháp tắc, cũng tức là tiên giác, tựa như tiên miêu (mầm tiên), đợi cho tiên giác này đại thành, cũng tức là tiên miêu trưởng thành thành cự mộc che trời, pháp tắc liền hóa thành đại đạo, mà dùng đại đạo này làm hạch tâm, liền có thể thành công phá cảnh, kim thân đại thành, loại cảnh giới này chính là Đại La Kim Tiên trên ý nghĩa chân chính!
Thái Ất thượng tiên bình thường, rất khó tìm thấy một tiên miêu thích hợp.
Điểm này thì mình lại chưa từng phải lo lắng, bởi vì hắn có tất cả chủng loại tiên miêu!
Nhưng cái này nghe thì rất hay, nhưng vấn đề cũng rất nghiêm trọng.
Người ta bồi dưỡng một gốc tiên miêu là được, hắn phải bồi dưỡng tất cả tiên miêu!
Bên trong điển tịch, được xưng là có ba ngàn đại đạo, cũng tức là nói, hắn cần phải có ba ngàn tiên miêu để bồi dưỡng.
Bi ai là, ba ngàn đại đạo này chắc cũng chỉ là tên gọi chung, số lượng trên thực tế không chừng còn nhiều hơn!
Vốn với tu vi của hắn, thi triển bốn tế đầu trong Tổ Vu Thập Nhị Tế này đã đủ để bồi dưỡng một gốc tiên miêu thành cự mộc che trời rồi, nhưng tiên khí trong bốn tế này sau khi phân tán đến ba ngàn tiên miêu, vậy có thể khiến chúng đề thăng được bao nhiêu?
Trên trình độ nào đó, đây là đang nói với Phương Hành: Ngươi là căn bản không thể tu thành Đại La Kim Tiên!
- Vậy ta... có thể lựa chọn trước một đại đạo trong đó không?
Phương Hành bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, vội vàng hỏi.
- Đương nhiên có thể!
Bất Tri Tiên dường như cũng cân nhắc một phen, sau đó cười khẽ, nói cười khẽ, nói:
- Trên lý thuyết thì được, có điều cho dù ngươi tu thành một đại đạo chi lực, lại vẫn còn vô số pháp tắc cần trưởng thành, bởi vậy trên tu vi thì ngươi vẫn là một vị Thái Ất thượng tiên...
- Cái này...
Phương Hành càng nghĩ càng cảm thấy căm tức, không nhịn được căm giận nói:
- Các ngươi không nói sớm, vậy Tiên Vương thì sao?
- Tiên Vương cũng không phải một loại cảnh giới, mà là một loại tượng trưng!
Bất Tri Tiên cũng không nhịn được bật cười:
- Nếu ngươi có bản lĩnh Tiên Vương, việc gì phải rối rắm trên cảnh giới?
- Bản lĩnh?
Phương Hành cũng hơi ngẩn ra, rất nhanh liền phát hiện một vấn đề rất trọng yếu.
Hắn hiện giờ đã thi triển bốn tế đầu trong Tổ Vu Thập Nhị Tế, bản thân cũng có thể cảm giác được thực lực dĩ nhiên đã tang mạnh, không thể so sánh với trước lúc thi triển vu, cũng chính bởi vậy, mới có chút kinh ngạc vì mình chưa thể phá cảnh, cho tới được Bất Tri Tiên nhắc nhở, hắn mới bỗng nhiên nghĩ đến, ý tưởng của mình trước đây đã tiến vào một khu mù, cảm thấy mình không phá cảnh, chính là làm vô ích, nhưng trên thực tế, thu hoạch mình nên có cũng không ít, thoạt nhìn thì chưa phá cảnh, nhưng từ trên thực lực mà nói.
Trong lòng thầm nhớ tới Độc Long Tử lúc trước giao thủ với mình, lại cảm thụ một chút tiên khí đầy đủ trong thức giới hiện giờ, cùng với lực lượng đạo đạo đạo pháp không chỗ nào không có trong thức giới, mắt hắn không nhịn được lại sáng lên!
- Ngươi không dung hợp tiên mệnh, sao lại phải khổ sở đi theo con đường tu hành lấy tiên mệnh làm gốc?
Trong quái tháp, vang lên thanh âm của một người khác, chính là Thiên Ma.
Một câu này của cho cũng nói đến tâm khảm, Phương Hành trong lòng minh bạch, con đường tu hành của tiên nhân khác quả thật lấy tiên mệnh làm gốc, nếu nói chính xác thì là tiên miêu, nếu đại đạo chi lực là cự mộc che trời, vậy tiên mệnh chính là một tiên chủng, là căn bản của tất cả!
Nhưng hắn lại không có tiên chủng!
Hắn chỉ có một phương thế giới sơ hình, bên trong dướng dục tất cả khả năng của tiên chủng!
Lại nghĩ, con đường tu hành của hắn vốn là dùng trảm mệnh số để đánh giá, trước đây chính hắn cũng coi mình là Thiên Nguyên tu sĩ, luôn theo bản năng so sánh với họ, so sánh vẫn các tiên nhân, cho nên mới quên mất căn bản, đối với hắn mà nói, tiến cảnh trên tu hành chân chính chính là dùng trảm đi mệnh số để thể hiện, mà lúc này, hắn đã trảm được...
Tinh thần khẽ động, cảm ứng một phen, sau đó mắt hắn sáng ngời.
Ba mươi mệnh số!
Tám mươi mốt mệnh số, hiện giờ không ngờ đã có ba mươi cái bị đứt!
Hắn vẫn nhớ rõ, khi mình vừa có Thái Thượng Đệ Cửu kinh, chém ba mệnh số, lại ở Loạn Lưu hải chém chín cái, hiện giờ lại có chừng ba mươi đã đứt, tất nhiên không khó tưởng tượng, trong thời gian ba năm bế quan này không ngờ lại chặt đứt mười tám mệnh số!
Như vậy, mình đâu phải là không có tiến cảnh, quả thực chính là đột nhiên tăng mạnh!
Khác biệt là... không có tiến cảnh trong mắt người khác mà thôi!
- Có điều…Vẫn phải tu luyện ra một đại đạo của mình.
Nhưng kinh hỉ trong lòng qua đi, Phương Hành vẫn nhíu mày, nghĩ tới nghĩ tới một điểm.
Đại đạo chi lực, có rất nhiều loại ý nghĩa, hoặc là gốc rễ của tu hành, hoặc là căn nguyên của kim thân.
Nhưng theo Phương Hành, lại có một ý nghĩa lớn hơn tất cả, đó chính là binh khí!
Đại đạo chính là thần thông, hơn nữa là thần thông đỉnh cao nhất, bởi vì đã là biến hóa cùng cực, phát huy uy lực vô cùng nhuần nhuyễn!
Bởi vậy trên cơ bản đối với mỗi tiên nhân mà nói, thần thông mạnh nhất của bọn họ chính là đại đạo của bọn họ!
Giống như cầm binh khí trong tay, có thể hộ thân, cũng có thể đồ tiên!
Mà Phương Hành hiện giờ lại vẫn thiếu một kiện binh khí như vậy.
Không có một kiện binh khí như vậy, nội tình của hắn có thâm hậu tới mấy, thực lực có mạnh tới mấy, cũng không thể hoàn toàn chém ra được!
Đấu pháp với người ta, cũng sẽ như là bàn tay trần chống lại binh khí, tuy chưa chắc đã thất bại, nhưng chung quy vẫn luôn chịu thiệt!
- Trên thực tế, cho dù ngươi lần này có thể tu ra một đại đạo chi lực, ta cũng không tán thành ngươi làm như vậy!
Đột nhiên xuất hiện đủ loại suy nghĩ hỗn loạn xuất hiện trong đầu Phương Hành, thanh âm của Thiên Ma bình tĩnh vang lên:
- Bất Tri Tiên nói với ngươi chỉ là tu hành đạo gia, chú ý vô vi, bởi vậy bất kể là tiên mệnh hay là lấy tiên mệnh làm mầm mống, sinh ra tiên miêu, rồi bồi dưỡng tiên miêu, sinh thành cự mộc, đều chú ý thuận theo tự nhiên, thân là tiên nhân, chỉ cần lĩnh ngộ đạo lý trong đây để tẩm bổ tiên miêu này, và cảm thụ biến hóa của nó là được, nhưng ở trong mắt lão phu, tu hành như vậy chỉ là ôm cây đợi thỏ, còn gì thú vị?
- Nếu như vậy là rất nhàm chán...
Phương Hành trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía quái tháp:
- Vậy lý giải của ngươi là?
- Ha ha, chúng tiên đều gọi lão phu là ma, vậy lão phu sẽ nói cho ngươi nghe về thủ đoạn của ma.
Thiên Ma cúi đầu cười, thanh âm chậm rãi truyền:
- Đạo gia chú trọng vô vi, Ma Tông thì nhất định phải hữu vi, đạo gia là tiên miêu đó trưởng thành, cảm thụ biến hóa của nó, Ma Tông thì nhất định phải nắm chặt biến hóa này trong tay mình, như vậy tuy chỉ có đạo gia mới có đạo tâm, nhưng Ma Tông lại càng coi trọng đạo tâm hơn, bởi vì đạo gia là dùng đạo tâm để an thần, chặt đứt Cửu U ảo cảnh, để ngừa tẩu hỏa nhập ma, mà Ma Tông thì lại dùng đạo tâm để khống chế sự trưởng thành của tiên mệnh, cuối cùng, khiến nó trưởng thành thành bộ dạng mà mình muốn!
Hư không lặng ngắt.
Khi thanh âm của Thiên Ma vang lên, tất cả thanh âm trong thế gian dường như đều biến mất, chỉ có thanh âm của hắn có thể tồn tại!
Ngay cả Bất Tri Tiên cũng không cũng không, cho tới sau khi Thiên Ma nói xong, qua hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Không sai, đạo gia vô vi là tuân theo quy luật trong thiên địa, Ma Tông thì muốn khống chế quy luật này, cưỡng bách biến hóa này.
Dứt lời, hắn thở dài, nói với Phương Hành:
- Về điểm này, ngươi quả thật thích hợp với Ma Tông hơn.
Phương Hành trầm mặc rất lâu, cuối cùng xác định lời nói của Thiên Ma.
Hắn quả thật thích hợp với thủ đoạn của Ma Tông, bởi vì nếu dùng lý niệm của đạo gia để tu hành, vậy chỉ có thể tùy ý để ba ngàn pháp tắc này từ từ sinh trưởng, nhưng hiện giờ cái hắn muốn lại là phải lưa chọn một đạo, tu luyện thành đại đạo chi lực, đây kỳ thật chính là tâm pháp của Ma Tông, đương nhiên, chỉ một loại lý niệm mà thôi, cái này không liên quan gì tới công pháp tu hành của Thiên Ma hay là ma tâm, hơn nữa không chỉ là Phương Hành, khi rất nhiều tiên gia tu hành cũng sẽ tham khảo loại lý niệm này, chỉ là tham khảo thôi, cũng không thể nói bọn họ chính là ma!
- Cho nên, nếu muốn tu luyện ra một đại đạo, ngươi nên hỏi trước, đạo tâm của mình có đủ vững vàng chưa.
Thanh âm của Thiên Ma chậm rãi vang lên:
- Đã có thể trải qua khảo nghiệm chưa?
- Đạo tâm thì sao?
Phương Hành vẻ mặt bất động, trầm mặc suy nghĩ rất lâu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn lúc mới vào tiên cảnh đã thông qua ba đạo thiên thư Thái Hư Tiên Vương lưu lại tu ra đạo tâm của mình, chỉ có điều, đó chỉ là loại biến hóa thứ nhất của đạo tâm mà thôi, là một loại tín niệm kiên định, nhưng có đạo tâm rồi còn phải trải qua khảo nghiệm, nếu có thể trải qua đủ loại khảo nghiệm, đạo tâm này sẽ càng luc càng vững chắc, càng cường đại, cho tới có khả năng chưởng ngự đại đạo chi lực.
Vàng có vô số, nhưng không sợ hỏa luyện mới là vàng thật!
Khoác lác thì ai cũng biết, nhưng làm thật mới là anh hùng!
Hai chữ đạo tâm, nói trắng ra thì đơn giản đến cực điểm... Quán chi dĩ đạo, hành chi dĩ tâm, bất động bất diêu, bất hủ bất phôi, mới là đạo tâm!
- Ta làm sao để xác định được đạo tâm của mình đã vững chắc hay chưa?
Phương Hành suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hỏi ra vấn đề này, ánh mắt lúc này cũng lộ ra vẻ vô cùng trong suốt.
- Đi tới chỗ chúng ta nói!
Thanh âm của Bất Tri Tiên chậm rãi vang lên:
- ... Đó chắc là nơi có thể khảo nghiệm đạo tâm này của ngươi nhất!
Chương 1686: Thanh Khâu Hồ Vương Khư
- Đế Lưu điện hạ không ngờ phá cảnh thất bại?
Rất nhanh, tin tức này liền truyền khắp Đại Xích thiên, được người người nghị luận xôn xao.
Trong thời gian ba năm, đủ loại chuyện xuất hiện, Đại Xích thiên chư tiên cũng càng lúc càng chờ mong chuyện Đế Lưu xuất quan, đều hy vọng đế tử điện hạ này có thể mang tới tác dụng của hắn, ngươi ba năm trước cường thế trở về, lại giết người cướp của, hiện giờ Đại Xích thiên gặp vấn đề, vậy ngươi cũng nên đứng ra chống đỡ chứ? Nhưng không ai ngờ, đợi ba năm, lại đợi được một tin tức phá cảnh thất bại, điều này đối với lòng tự tin của chư tiên mà nói quả thực chính là một đả kích mãnh liệt, ngay cả cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng không đạt tới, sao có thể tranh phong với người ta? Ở cấp bậc đế tử, chỉ có tu vi Thái Ất thượng tiên, cơ hồ có thể tính là một phế vật?
Thậm chí chư tiên trong lòng đều bắt đầu hoài niệm Đế Thích!
Khi Đế Thích vừa trở thành đế tử, tu vi cũng không cao, nhưng người ta rất nghiêm túc, cơ hồ là tu hành như phát điên, hơn nữa tiến cảnh cũng rất nhanh, không đến thời gian ngàn năm liền bước nửa bước vào cảnh giới Đại La Kim Tiên, tùy thời đều có thể phá cảnh.
Mà Đế Lưu, lần này bế quan ba năm vẫn chưa thể phá cảnh, còn muốn phá cảnh tiếp thì không biết phải đợi tới lúc nào!
Mọi người đều biết, bế quan phá cảnh không phải là chuyện dễ, bị thất bại một lần, không biết sau bao năm mới mới có thể trở lại bình thường.
Dần dần, một loại suy nghĩ khinh bắt đầu nảy sinh!
Cũng là vị đệ tử này có chút không cho là đúng, theo hắn xuất quan, nhìn thấy những ánh mắt thất vọng đến cực điểm của chúng tiên, không những không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn rất hưng phấn, vui sướng, sau đó cũng mặc kệ ba vị Tiên Tôn khuyên hắn ở lại Lưu Vân cung tiếp tục tu hành, thâm nghiên đạo điển, còn cảm thấy bực mình rời khỏi Lưu Vân cung, dạo chơi chung quanh.
- Chỉ là cảnh giới Thái Ất mà cũng dám ra ngoài chạy loạn, còn không có hộ đạo giả bên cạnh, bị người ta làm thịt cũng chưa biết chừng.
Không biết có bao nhiêu người ở trong lòng đang mắng thầm.
Hiện tại khác với ngàn năm trước, ngàn năm trước, chư vị Tiên Vương tường an vô sự, thân là đế tử không mang theo hộ đạo giả cũng có thể dạo chơi chung quanh, dù sao nể mặt Tiên Vương sau lưng bọn họ, cũng không có ai dám đến trêu chọc bọn họ, nhưng hiện giờ thì khác, Tam Thập Tam Thiên đại loạn vừa ngừng, dư ba của chiến hỏa vẫn chưa tắt triệt để, đế tử một mình dạo chơi là rất nguy hiểm, không ai biết liệu có một ngày nào đó có dư nghiệt của tội vương nhảy ra hoặc là ma đầu xuất thủ làm thịt hắn hay không, thậm chí không có dư nghiệt của tội vương và ma đầu, cho dù là hai phương thế lực Đại Thương thiên và Thái Huyền thiên gặp phải Đại Xích thiên đế tử, có lẽ cũng sẽ gây bất lợi cho hắn, hiện tại quan hệ giữa ba phương không được tốt lắm.
Tam Thập Tam Thiên Trước kia thịnh hành nhất chính là dạo chơi tứ phương, cảm ngộ thiên địa, nhân thế bách thái, nhưng hiện giờ, trừ phi là đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, có năng lực tự bảo vệ nhất định, không thì không ai dám chạy loạn, cho dù là đế tử!
- Ài, tới Tam Thập Tam Thiên lâu như vậy, vẫn chưa được dạo chơi chung quanh.
Suy đoán của chúng tiên tất nhiên không thể đoán trúng được tâm tư thực sự của Phương Hành.
Rời khỏi Đại Xích thiên Lưu Vân cung, đó mới là hành động thích hợp nhất của hắn, một là tuy dựa vào Đế Lưu để vượt qua được một kiếp lớn nhất, nhưng dù sao hắn cũng không phải là Đế Lưu thật sự, tiếp xúc nhiều với người quen của Đại Xích thiên, khả năng lòi đuôi sẽ càng lúc càng lớn, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghi ngờ, thứ hai nếu hắn muốn vượt qua đạo tâm chi kiếp, phải tới chỗ bọn Thiên Ma xem thử, tất nhiên trước tiên phải ra ngoài đi một chuyến, vả lại sau khi hắn xuất quan, cũng đã nghe được vài chuyện phát sinh ở Đại Xích thiên trong ba năm nay, trong lòng đã lờ mờ cảm giác được, e là có mấy phương thế lực đều đang muốn xuất thủ với mình, thèm khát Thái Hư Bảo Thụ trong tay mình!
So với ở lại Lưu Vân cung làm bia ngắm sống, chẳng thà dứt khoát rời khỏi, trốn trong bóng tối cẩn thận quan sát.
Người ta đều là Đại La Kim Tiên thiên biến vạn hóa, nhưng hiện giờ Phương Hành tuy không phải là Đại La Kim Tiên, bản lĩnh biến hóa cũng không phải người thường có thể sánh bằng!
Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng hơn, hắn không ngờ Tử Huyền tiên soái lại phản bội Đại Xích thiên, ba trăm Cáp Mô quân lúc trước vốn đã muốn đưa về tất nhiên cũng không đưa về được, những tên gia hỏa này cũng thông minh, không ngờ liền thuận thế nửa đường bỏ chạy, lấy danh nghĩa đuổi bắt Tử Huyền tiên soái trốn vào sâu trong tinh vực, trong lòng Phương Hành minh bạch, đám vương bát đản này nào có gan mà đuổi bắt một vị Đại La Kim Tiên, hơn phân nửa là khi đó cảm thấy tình thế không khả quan, không dám về Đại Xích thiên, cố ý lấy cớ để chạy trốn!
Thân là đạo chủ, tất nhiên cũng không thể để mặc nhân mã của mình ở bên ngoài, bởi vậy Phương Hành vẫn tính đi tìm bọn họ!
Văn tiên sinh từng truyền tới một phong thơ cho hắn, ghi rõ nơi ẩn thân của bọn họ hiện giờ, chỉ là thư này đã tới từ hai năm trước, nhưng Phương Hành hiện giờ sau khi xuất quan mới nhận được, trong lòng lại nghĩ, tìm cơ hội đi dẫn đám tiêu tử đó về.
Mà nay, chuyện xảy ra trước mắt tuy không ít, nhưng Phương Hành lại không vội, cứ từ từ mà làm cũng được.
Đại Tiên giới vốn là tú lệ mười phần, nhất là kỳ côi tiên cảnh như Đại Xích thiên, có vô số kỳ sơn dị thủy, Phương Hành liền dẫn theo Si Nhi không chịu thành thành thật thật làm việc trong Hỗn Độn Tiên Viên, cứ muốn chạy ra ngoài chơi ngự khí cưỡi gió, du sơn ngoạn thủy, thưởng gió xem hoa, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả thật là đẹp như thi họa, tiên ý mười phần, thảnh thơi vui sướng, giống như trích tiên nhân qua lại trong sơn thủy, săn tiên thú nướng ăn, câu thuồng luồng hầm ăn, bắt linh cầm hấp ăn, trộm rượu ngon để uống.
. . Nơi họ đi qua dù là tiên cảnh có tiên tới mấy cũng thành một mảng hỗn độn, thật sự vô cùng thê thảm!
Hai người bọn họ ở phía trước nhàn nhã phi thiên, giống như thần tiên quyến lữ, các tiên nhân phụng lệnh của ba vị Tiên Tôn âm thầm bảo hộ đế tử lại quả thực khổ hết chỗ nói, mỗi khi nhìn cục diện rối rắm hai người để lại thì đều mắng thầm: Tố chất gì thế này.
Sau khi chơi chán ở Đại Xích thiên, Phương Hành liền tiến thẳng tới Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên tiếp giáp Đại Xích thiên.
Giới này là một trong năm phương Thiên Vực dưới trướng Đại Xích thiên Tiên Đế, mà Xích Đế được người ta gọi là Ngũ Thiên Xích Đế cũng chính bởi vậy, chỉ có điều lần này tới Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, Phương Hành lại không phải là vì Phượng thị nhất tộc thế cư ở giới này mà đến, tới giới này, hắn không hiện thân gặp mặt Phượng thị nhất mạch thống lĩnh vực này, mà là trực tiếp bay tới phía nam của một mảng Thiên Vực này, lúc tiếp cận chân trời, cuối cùng đi tới một nơi, là một chỗ ở cuối non xanh nước biếc, một mảng sương đen ngập ngụa, giống như Quỷ Vực.
Một mảng thiên địa đó dũng động sát khí đáng sợ, ngay cả tu vi như Phương Hành cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ, dõi mắt nhìn vào trong, cũng chỉ có thể nhìn thấy được khoảng cách trăm dặm, thần thức liền bị sương đen ngăn cản, chỉ có thể mơ hồ thấy được một mảng đổ nát. . .
- Không phải là muốn đi du sơn ngoạn thủy à, tới đây làm gì thế?
Si Nhi có chút tò mò nhìn nhìn một mảng Quỷ Vực đó, hỏi Phương Hành.
- Ngươi có biết nơi này là đâu không?
Phương Hành chăm chú nhìn vào sâu trong Quỷ Vực, không quay đầu lại hỏi một câu.
Si Nhi gật đầu, nói:
- Đương nhiên biết, nơi này chính là Thanh Khâu Phần, từng là nơi tu hành của Hồ Vương!
Phương Hành nghe vậy, quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, ý bảo nàng ta tiếp tục nói.
- Ặc, những gì ta biết cũng đều là nghe nói, cũng không biết thật giả. Nghe nói Thanh Khâu Hồ Vương là một vị Yêu Vương có giao hảo với Nhân tộc, lúc trước sau khi yêu vực tan biến, hắn cũng là người duy nhất không theo đó mà suy vong, hơn nữa trở thành Tiên Vương, thân phận cực cao, chỉ tiếc tám trăm năm trước hắn mưu đồ gây rối, phản kháng Vĩnh Hằng Tiên Cung, bị Lão Phượng Hoàng của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên tự tay trảm sát, từ sau đó, Thanh Khâu thiên Hồ Vương nhất mạch liền suy vong, Thanh Khâu cũng đổi tên thành Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên.
Phương Hành nghe xong, gật đầu nói:
- Vậy chắc là tìm đúng chỗ rồi!
Ngoài mặt hắn vẫn đang du sơn ngoạn thủy, nhưng trên thực tế tất nhiên cũng muốn dựa theo chỉ dẫn của đám người Bất Tri Tiên đi xem thử, hiện giờ tới Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, chính là muốn xem Thanh Khâu Hồ cung đã suy tàn tám trăm năm trước, từng là phủ đệ của Tiên Vương trước kia này!
Trên thực tế, đối với vị Thanh Khâu Hồ Vương này, Phương Hành cũng không xa lạ gì.
Lúc trước ở Thiên Nguyên Nam Chiêm Bột Hải quốc, hắn từng xâm nhập vào một tiên điện, đó là một tòa tiên điện hàng lâm đến Thiên Nguyên từ tám trăm năm trước, cũng là ở đó, Phương Hành mới tìm được kinh văn của Thái Thượng đạo, Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, cũng ở đó trong lúc vô ý làm thức tỉnh Liên nữ đang ngủ say, còn từng ở đó có được một Thanh Hồ Quỷ Diện, về sau lại mượn nó sinh ra không ít sự đoan, trước đây Phương Hành vẫn cho rằng, tiên điện đó chính là sở hữ của Cử Thiên Huyền Quan, nhưng lúc này nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, Cửu Thiên Huyền Quan chính là đã xuất hiện ở vùng trời của Thiên Nguyên từ mấy ngàn năm trước, nhưng Thanh Khâu Hồ Vương này lại vẫn lạc không đến tám trăm năm.
- Vào xem đi!
Phương Hành không nghĩ nhiều, chỉ biết Thanh Khâu Hồ Vương này nhất định có liên hệ rất lớn với huyền quan!
- Ngươi muốn vào à?
Si Nhi nghe thấy lời nói của Phương Hành, khuôn mặt nhỏ nhắn liền có chút trắng bệch.
Nơi như quỷ vực này, sương đen nghi ngút, thực sự không phải nơi tốt lành, bên trong không có sinh linh, quỷ cũng không thấy lấy một con, hơn nữa nơi này cũng là cấm địa có tiếng, bình thường nếu không phải có việc, Đại La Kim Tiên cũng không nguyện đặt chân, nàng ta không dám vào.
- Ha ha, nếu đã tới thì đương nhiên phải vào xem thử rồi!
Phương Hành không biết chữ "Sợ" viết như thế nào, cười khẽ, ôm Si Nhi đi vào.
Lại chỉ cảm thấy một cỗ quỷ khí dày đặc đập vào mặt, thấm ướt huyết bào sau lưng Phương Hành, bên tai dường như truyền đến tiếng kêu khóc như ẩn như hiện, chỉ là khi ngưng thần nghe nóng, lại không thấy gì cả, nơi mắt có thể nhìn tới, chỉ có một mảng đất khô cằn và phế tích, ngay cả một ngọn cỏ cũng không thấy, tuyệt diệt tất cả sinh cơ, cho dù tiên nhân ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, rất không thoải mái!
- Đây là kết quả sau khi tiên nhân đại chiến à?
Phương Hành trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ:
- Đúng là tuyệt diệt tất cả sinh cơ.
- Hả?
Lúc đang bay vào trong, ánh mắt Phương Hành đảo qua xung quanh, đột nhiên hơi ngưng lại.
Chỉ thấy ở cách trước người hắn không xa, bên cạnh một mảng tàn tích của cung điện, không ngờ bày mấy loại cống quả, đốt mấy nén hương, hiện giờ đã cháy tới gốc, dường như không lâu trước có ai ở đây tế điện thì phải, cái này khiến hắn có chút kinh ngạc.
Ngay cả Phương Hành cũng ngừng lại, đưa mắt quét nhìn xung quanh, chau mày.
- Nơi này tới bóng quỷ cũng không có, là ai ở đây tế điện người đã mất?