Chương 1687: Hồ Khư cố nhân
Trong tuyệt địa giống như u minh này nhìn thấy có người bái tế cũng thực sự là vô cùng cổ quái, có điều Phương Hành sau khi nhíu mày, vẫn tiếp tục bay vào phía trong, nơi ánh mắt có thể chiếu tới, lại chỉ thấy một mảng phế tích, chung quanh là lầu các sụp đổ, có thể thấy nơi này từng phồn hoa cỡ nào, nhưng hiện giờ lại chỉ có gạch ngói vụn đầy đất mà thôi, thậm chí còn có thể nhìn thấy vô số xương khô, hoặc phân tán hoặc đầy đủ, tùy ý bị vứt bỏ trên mặt đất, nơi này quả thật là một mảng tuyệt địa, nếu nhát gan chút, chỉ sợ là không dám đi tới, nhưng Phương Hành lại cau mày, chỉ cảm thấy có chút nhàm chán, cảnh tượng như vậy, hắn thật sự đã thấy nhiều rồi, cũng không thấy có gì mới lạ, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc, nơi lộn xộn như vậy, ở đâu cũng có, bọn họ rốt cuộc là bảo mình tới xem cái gì?
Càng đi càng sâu, ma khí chung quanh cũng càng lúc càng dày đặc, hắn lại vẫn không thu hoạch được gì.
Cảnh tượng đổ nát này cũng chỉ rất bình thường, không hề có bất kỳ dấu vết gì lưu lại, tựa hồ là một hồi đại chiến trước kia đã hủy diệt tất cả, không lưu lại bất kỳ manh mối gì, cho tới lúc hắn tới thực sự ngọn núi cháy khét, mới hơi ngây ra, phát hiện trên ngọn núi đó dường như có một dòng chữ bằng máu, rồng bay phượng múa, hiện giờ đã không thể phân biệt, có điều Phương Hành tu vi hơn người, ngưng thần nhìn, vẫn nhận ra bản chất của dòng chữ đó, viết là:
- Cuối cùng cũng bại, vứt bỏ đạo tâm, không thể địch lại đại kiếp cuối cùng.
Dòng chữ bằng máu đó viết rất tùy ý, sinh động đến cực điểm, cho dù là hạng người không có học thuật như Phương Hành, lúc nhìn hàng chữ này cũng dường như cảm nhận được sự bi phẫn và tuyệt vọng trong lòng người viết xuống, cực kỳ thần dị. . .
Khi hắn đang ngưng thần nhìn về phía hàng chữ bằng máu, thần thức dường như đã xúc động minh thức chung quanh ngọn núi, có sương đen bay ra, quỷ khóc thần gào, dường như ở trước mắt hắn xuất hiện một nam tử áo xanh, đã bị trọng thương, đối mặt với cường địch chung quanh, hắn vẫn còn có sức đánh một trận, lại đã mất đi lòng tái chiến, phi thân bay lên, viết xuống dòng chữ này ở trên núi, sau đó đạo tâm vỡ nát, vẻ mặt tuyệt vọng, để mặc thần thông của cường địch ở chung quanh đánh tới, thản nhiên chôn vùi tính mạng ở đây!
- Đại kiếp nạn rốt cuộc là gì?
Phương Hành càng nhíu chặt mày, không nghĩ ra nổi, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực.
- Đây là chữ Thanh Khâu Hồ Vương trước khi chết lưu lại à?
- Chẳng lẽ Thanh Khâu Hồ Vương lúc sắp chết bị đại kiếp nạn này bức cho điên rồi sao?
Hắn nghĩ như vậy, đứng lặng một lúc ở phía trước ngọn núi, sau đó thở dài, tiếp tục đi vào trong.
- Ồ, ma khí bên ngoài bị xúc động, chẳng lẽ là có người đến sao?
Ngay khi Phương Hành chuẩn bị vòng qua ngọn núi, chợt nghe phía trước có thanh âm truyền đến, Phương Hành trong lòng khẽ động, bên trong đầu lâu khô lâu bên hông có huyết vụ bay ra, thân hình hắn lập tức biến mất.
Lại thấy mặt sau ngọn núi có một đóa tường vân nhẹ nhàng bay tới, cẩn thận rụt rè, mượn địa hình của núi để che lấp bộ dạng, dường như sợ bị người ta nhìn thấy, trên mấy đó là hai tiểu nữ hài nhi như phấn khắc ngọc mài, xinh đẹp đáng yêu, thò đầu nhìn chung quanh, một người trong đó liền nhân tiện nói:
- Không có ai, vừa rồi có phải ngươi cảm ứng nhầm không?
Một người khác nói:
- Không thể nào, thần thức của ta là lợi hại nhất trong các tỷ muội, vừa rồi ta rõ ràng cảm giác được biến hóa của ma khí chung quanh, nếu không có sinh linh xông vào, không thể dẫn tới biến hóa như vậy, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Người đầu tiên liền nói:
- Vậy có cần đi nói với sư bá không?
Người kia nói:
- Trước tiên cứ xem chung quanh đã, trên người sư bá có thương tích, đừng cứ quấy nhiễu hắn!
Hai người nói khẽ, lại bay vòng quanh ngọn núi nhìn một lượt, lại không thu hoạch được gì, lần này, ngay cả tiểu cô nương vừa rồi có phát hiện cũng có chút buồn bực, không xác định được mình có phải quá đa nghi hay không, đương nhiên hai tiểu nha đầu này không biết, người bọn họ muốn tìm kỳ thật ở ngay sau lưng bọn họ, đang đứng trên đụn mây bọn họ điều khiển, lặng lẽ không một tiếng động nhìn bọn họ, khóe miệng lộ ra nụ cười, chỉ là hai bên tu vi chênh lệch quá lớn, hắn giống như quỷ ảnh tử, không thể nhận ra.
- Tiểu Thất, Tiểu Cửu, bảo các ngươi canh giữ bên ngoài lại chạy loạn đi đâu thế?
Hai tiểu cô nương này bay quanh núi một vòng, nghi thần nghi quỷ bay về phía sau, Phương Hành vẫn lặng lẽ ở sau lưng các nàng, khi tới phía sau ngọn núi, lại thấy nơi này không ngờ có một tòa động phủ sập một nửa, mà chung quanh động phủ, bảy tám tiểu cô nương ăn mặc tương tự đang ở đây đi tới đi lui, dường như đang tìm gì đó, mà dưới một gốc đại thụ đã cháy khô cách động phủ tám trượng, còn có một hầu tử thân hình cao lớn, dựa vào cây khô mà nhắm mắt dưỡng thần.
- Bọn họ sao lại tới đây?
Sau khi thấy hầu tử đó, trong lòng Phương Hành đã xác định được cách nghĩ của mình, càng nghĩ càng tò mò.
- Vừa rồi chúng ta phát hiện ma khí có biến hóa, tưởng có sinh linh nào xông vào.
Hai tiểu nha đầu tuần tra nói, gãi đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
- Hả?
Nghe thấy những lời này, tất cả tiểu nha đầu đều vẻ mặt ngưng trọng, có chút cảnh giác nhìn nhìn chung quanh.
Phương Hành kỳ thật đang đứng ngay trong không trung, chỉ có điều không ai nhìn thấy hắn.
Cũng là hầu tử mặc chiến giáp, bên cạnh dựng một cây thiết côn đen nhánh đó mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh, khi đảo qua giữa không trung chỗ Phương Hành, ánh mắt giống như điện lạnh, khiến Phương Hành cũng phải rùng mình.
Có điều hầu tử đó, cuối cùng vẫn không phát hiện ra tung tích của hắn, chỉ quét một vòng liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói:
- Không có gì, đừng nghi thần nghi quỷ, tiếp tục tìm đi, có thể có được cơ hội này cũng không dễ dàng gì, hơn nữa chúng ta cũng không thể ở đây lâu được, nếu trong vòng một ngày vẫn không tìm thấy, cũng chỉ đành ly khai trước, ở Lục Ma thiên còn có đại sự phải làm!
Trong đám tiểu cô nương kia, một nữ hài tuổi hơi lớn một chút nói:
- Không Không Nhi thúc thúc, nhưng chúng ta trong mấy ngày nay thật sự đã lục tung cả khu vực này, vẫn không thu hoạch được gì, ta hoài nghi tin tức trong mặt nạ đó liệu có phải thật hay không?
Tiểu cô nương Bên cạnh nói:
- Tiểu Nhất tỷ tỷ, ngươi là truyền nhân của Thanh Hồ Quỷ Diện, chẳng lẽ không có cảm ứng gì sao?
Nữ hài tuổi hơi lớn nhíu mày:
- Từ lúc tới thiên giới này, thủy chung có một loại cảm ứng kỳ quái, lúc mạnh lúc yếu, lúc thì hỗn loạn, lúc thì rõ ràng, nhưng quá yếu, ta căn bản không biết những cảm ứng này đến từ đâu, ta từng nghĩ, nếu thực sự không tìm thấy, vậy chỉ có thể dùng một loại phương pháp cuối cùng, thôi động khí tức của quỷ diện này, nhìn xem có thể....
Nàng ta nàng ta nói, tay giơ lên, nâng một chiếc mặt nạ mặt hồ ly, cau mày.
- Nhưng nếu thôi động khí tức của mặt nạ này, chỉ sợ chúng ta cũng rất nhanh bị người ta phát hiện?
Mấy tiểu cô nương bên cạnh cũng có chút khẩn trương nói.
Cũng đúng vào lúc này, hầu tử thân mặc chiến giáp nói:
- Thời gian đã không còn nhiều, cứ làm vậy đi!
Các tiểu cô nương khác đều khẩn trương nhìn hắn:
- Không Không Nhi sư bá...
Hầu tử đó trầm giọng nói:
- Chúng ta đều là mượn danh nghĩa tới tìm sư phó của các ngươi mới có cơ hội tới đến Tam Thập Tam Thiên, cơ hội này chỉ có một lần, nếu không tìm được, chỉ sợ sẽ không còn khả năng nữa, ngươi cứ yên tâm mà làm, chỉ cần ta ở đây, sẽ không để các ngươi bị tổn thương, tiên binh tầm thường không phải là đối thủ của ta, chỉ có điều, các ngươi cũng phải nghĩ cho kỹ, sau khi thôi động khí tức của mặt nạ, vậy bất kể có tìm được hay không, chúng ta đều không thể tiếp tục ở đây nữa, chỉ có thể rời khỏi trong thời gian ngắn nhất!
Nữ hài hơi lớn tuổi kia gật đầu nói:
- Hiểu rồi!
Nàng ta cau mày, dường như trong lòng đang rối rắm, nhưng sau khi trầm mặc một lúc, vẫn hạ quyết tâm.
Sao đó, nàng ta nâng mặt nạ lên, đặt vào mặt mình, sau đó vận chuyển thần thông.
Lại chỉ nghe "Ầm" một tiếng, khí tức cả người nàng ta đột nhiên đại biến, có một đạo hư ảnh áo xanh từ bên cạnh nàng ta hiển hóa ra, khoanh tay mà đứng, giống như thượng cổ trích tiên, cũng ngay khi hư ảnh này hiển hóa ra, sương đen trong ma địa này đồng thời trở nên cuồn cuộn, giống như như là bị kinh động, tiếng gào khóc thảm thiết trong chốc lát vang lên vô số lần, cả một mảng quỷ vực to lớn như vậy giống như bị từng tầng sóng triều bao trùm, không ngừng dũng động đánh ra.
- Ta cảm ứng được rồi...
Nữ hài hơi lớn tuổi đó kinh hỉ kêu lên, nhưng lập tức lại có chút mê hoặc:
- Nhưng. . . Nhưng rốt cuộc là ở đâu?
- Đám tiểu hồ ly này rốt cuộc là đang tìm cái gì thế?
Phương Hành lúc này đã nhíu chặt mày:
- Truyền thừa của Thanh Khâu Hồ Vương à?
Từ lúc ban đầu gặp được hai tiểu cô nương đó, hắn liền đã nhận ra, đám tiểu nha đầu này không phải là người bên ngoài, chính là đồ đệ hắn từng nhận lúc ở Thiên Nguyên, từ Hồ Nữ Tiểu Nhất đến Tiểu Bàn đều ở đây, bọn họ từng ngay cả hình người đều chưa biến hoàn chỉnh, hiện giờ lại đều trổ mã ai nấy xinh đẹp đáng yêu, mà hầu tử mặc chiến giáp đó cũng là một trong những bạn tốt của hắn, đạo tử Không Không Nhi của Đại Thánh sơn, chỉ là không biết bọn họ sao mà tới được nơi này, lại rốt cuộc đang làm gì...
- Yêu nghiệt phương nào dám cả gan xâm nhập cấm địa Thanh Hồ Khư?
Cũng vào lúc Phương Hành đang nghĩ xem có nên hiện thân gặp họ hay không thì chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng hét lớn, không ngờ có một đội tiên binh cưỡi loan điểu mà đến, khí thế hùng hổ, phân tán ở nửa bầu trời, lờ mờ bao vây bọn họ ở giữa!
- Kinh động tiên binh bên ngoài rồi.
Bọn tiểu hồ ly nhất thời có chút bối rối, nhưng vẫn bấm pháp ấn, chuẩn bị ác chiến.
- Các ngươi tiếp tục tìm, ta sẽ đi gặp những tiên binh này, giúp các ngươi tranh thủ một chút thời gian!
Hầu tử Không Không Nhi mặc chiến giáp lạnh lùng cười, cầm đại bổng màu đen đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
- Chúng ta cũng đi hỗ trợ!
Một đám tiểu hồ ly đồng thời nhảy lên, thực sự một chuỗi bóng nhỏ tròn trịa.
Không Không Nhi vẻ mặt khinh bỉ:
- Ngoan ngoãn ở lại đây đi, sư phó không xứng chức của các ngươi có dạy các ngươi bản sự gì đâu.
Phương Hành đang âm thầm nhìn tất cả mặt tối sầm:
- Hầu tử này sao lại ở sau lưng nói xấu người ta!