Chương 1688: Quả nhiên là ngươi
- Yêu nghiệt lớn mật, không ngờ dám phản kháng tiên binh?
Vào một thoáng Phương Hành đang ngây người, Không Không Nhi đã xông ra ngoài, đứng giữa không trung, chân đạp ma vân, đánh với tiên binh của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên ở bên ngoài, giết cho tiên quang khắp nơi, gió cuốn mây tan, hầu tử hung hoành mấy chục năm chưa gặp này, Phương Hành phát hiện hắn cũng quả thật là thực lực tiến nhanh, hơn nữa trên người cũng có khí tức của Tiên Danh, uy lực phát huy ra đã không thua Thái Ất thượng tiên bình thường, một khỉ một gậy chống đỡ ba vị Thái Ất tiên tướng và mấy trăm tiên binh, khuấy biển khuấy mưa khuấy gió, không ngờ không lộ hiện tượng thất bại, thậm chí nhìn một thân khí diễm hung ác điên cuồng đó, cũng áp chế cho những tiên binh này có chút không ngẩng nổi đầu dậy.
- Hầu tử này cũng là nhị phẩm Tiên Danh rồi.
Phương Hành âm thầm nhìn một hồi, thầm gật đầu.
Hắn ở Đa Bảo Tiên Hà giao thủ không ít với Thiên Nguyên tu sĩ, tất nhiên nhận chỗ khác biệt của Tiên Danh, theo hắn, cái gọi là Tiên Danh, giống như là một loại thần hồn gia trì, có yếu có mạnh, Thiên Nguyên tu sĩ mượn loại gia trì này liền có thể phát huy ra chiến lực cường đại, thậm chí nhảy qua mọt số cửa không thể tránh được trong tu hành, đương nhiên, cũng không chỉ là Tiên Danh có yếu có mạnh, sự mạnh yếu của bản thân người kế thừa Tiên Danh này cũng cũng có thể ảnh hưởng uy lực của Tiên Danh, Tiên Danh này là một loại quan hệ tương hỗ với bản thân tu sĩ!
Đại Thánh sơn đạo tử Không Không Nhi vốn chính là thiên phú dị bẩm, sức khỏe vô cùng, tuy không biết nó từng có tạo hóa gì, nhưng một thân tu vi lại cực kỳ kinh người, trước giờ không hề bại trước người cùng thế hệ, dị loại như vậy, ở Thiên Nguyên cũng có vài tên, một là Lữ Phụng Tiên, hắn khá là nổi danh, trời sinh chiến thể, dũng mãnh vô địch, một người khác chính là hầu tử không được mấy người biết này.
Đương nhiên, lợi hại hơn so với bọn họ chính là Viên gia quái thai, đó là quái vật không thể hiểu theo lẽ thường!
Chỉ khiến Phương Hành có chút không hiểu là, Không Không Nhi này có căn cơ tốt như vậy, bản sự mạnh như vậy, không ngờ cũng chỉ là có được một đạo nhị phẩm Tiên Danh, điều này khiến người ta buồn bực, lúc trước khi ở Đa Bảo Tiên Hà, bất kể là Thanh Nhan tiên tử hay là Mã Đao Khách Từ Thiếu Yết đều là nhất phẩm Tiên Danh, nhưng ở trong mắt Phương Hành, Không Không Nhi bất kể là căn cơ hay là bản lĩnh đều không yếu hơn bọn họ.
Ở trong mắt Phương Hành, nhị phẩm Tiên Danh tu luyện đến cực hạn, ít nhất cũng sẽ có bản lĩnh cảnh giới Thái Ất, mà nhất phẩm Tiên Danh tu luyện đến cực hạn, e là có thể đánh với Đại La Kim Tiên một trận, Không Không Nhi hiện giờ chính là tu luyện nhị phẩm Tiên Danh đến cực hạn, cho nên mới có thể xung phong liều chết trong vòng vây của tiên quân, cho dù ba gã Thái Ất tiên tướng đó cũng không dám tới quá gần!
- Có điều ở Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, có dũng mãnh tới mấy cũng không làm nên chuyện gì.
Phương Hành nhìn một hồi, thầm thở dài trong lòng.
Hắn cũng đã lưu ý đến, lúc này bên ngoài quỷ vực này đã lại có vài tốp tiên binh xông tới, cho dù bản lĩnh của Không Không Nhi có lớn tới mấy, dưới sự trùng kích của từng đám tiên binh, cũng không thể giành chiến thắng, mà lúc này ở phía sau ngọn núi, một đám tiểu hồ ly đó vẫn vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa tìm được thứ gì đó, chưa đi được.
- Yêu ma lớn mật, Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên sớm có lệnh cấm, bất kỳ sinh linh nào cũng không được tự tiện vào Thanh Hồ Khư, kẻ làm trải sẽ bị giết!
Khi đang nghĩ ngợi, bên tai liền nghe thấy tiếng hét lớn, những tiên binh này đã sắp đến.
Hiển nhiên Không Không Nhi sẽ bị tiên binh bao vây, Phương Hành cũng không tiện bỏ mặc, giơ tay lên đánh ra một đạo phù triện, bay thăng về phía vực ngoại, cơ hồ là ngay lập tức liền tới trước người các tiên thị âm thầm bảo hộ hắn, sau đó trên phù hào quang mãnh liệt, đưa mệnh lệnh của mình vào trong thức hải của các tiên thị, chuyện còn lại thì không cần hắn để ý tới.
- Ha ha, đây là bản sự của tiên binh tiên tướng à?
Không Không Nhi vẻ mặt hung tàn, nhếch miệng cười to, lộ ra một hàng răng thú bén nhọn, thiết bổng màu đen trong tay vung tới, lại là thượng cổ lợi khí đến từ Thiên Nguyên Bắc Hải Tù Tâm Nhai, có thể to có thể nhỏ, cứng rắn vô song, quét tới trăm trượng trước người không ai dám tới gần, nhân vật tiên binh của đối phương tuy đông đúc, người am hiểu thần thông lại không ít, nhưng trước khí thế hung ác điên cuồng của hắn, không ngờ trong nhất thời cũng không bứt được hắn, đụng phải đối thủ như vậy, chắc là ai cũng phải đau đầu, không dễ thu thập!
Chỉ có điều, một đám tiên binh tiên tướng này cũng không phải giá áo túi cơm, bọn họ không muốn liều mạng với hung viên này, cũng rất nhanh liền nhìn ra sơ hở của hung viên, cũng không vội vã xông lên, chỉ hét lớn:
- Kết thành đại trận, vây chết hắn, xem hắn có thể có bao nhiêu khí lực.
Các tiên binh chung quanh đồng thanh đáp ứng, từng hàng xếp thành trận, trên dưới trái phải, con kiến cũng chui không lọt.
Từ trong tay bọn họ, từng sợ tiên đái bay ra, đan vào thành lưới, loại cảm giác đó, Không Không Nhi liền giống như bị nhốt trong mạng nhện, hơn nữa tơ nhện đang càng lúc càng nhiều trói lên người hắn, khiến cho áp lực trên người hắn càng lúc càng lớn, không gian bị ép chật dần, dần dần, áp lực trên thiết bổng cũng giống như trở nên nặng ngàn vạn cân, không vung ra được, một đám tiên binh đều rất có kinh nghiệm, nhìn cảnh này là biết hắn đã rơi vào trong vòng vây, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm.
- Sau khi Hồ Vương chết, yêu mạch sau cùng cũng suy vong, lại có mấy trăm năm chưa thấy qua yêu vật lợi hại cỡ này, nếu bắt về, tặng cho lão tổ tông trông coi sơn môn, cũng rất có thể diện, các binh tướng nghe lệnh, phải cẩn thận, đừng để nó bị thương.
Mấy tên tiên tướng lúc này thậm chí đã trở nên thoải mái, cười khẽ nói.
Có điều nhìn tay nắm chặt pháp bảo của họ liền biết bọn họ không phải thực sự thả lỏng cảnh giác, chỉ là cố ý nói ra những lời này để chọc giận Không Không Nhi mà thôi, dù sao bọn họ vừa rồi đã giao thủ với hung viên này, hiểu rất rõ một thân bản lĩnh của nó đáng sợ cỡ nào.
Nếu những tiên tướng bọn họ liên thủ cũng có thể bắt được hung viên này, không tới nỗi phải dùng đại trận để vây khốn hắn.
- Cứ kéo dài như vậy, có lẽ thực sự không thoát thân được.
Mà lúc này, Không Không Nhi trong lòng cũng thắt lại, nó không hề lỗ mãng như vẻ ngoài, yêu tinh yêu tinh, không tinh thì sao có thể gọi là yêu, lúc này cố ý quấy rối một trận, cảm thấy thời gian kéo dài đã không ít, tuy bọn tiểu hồ ly vẫn không tìm được thứ đó, nhưng nó cũng không dám tiếp tục giả vờ nữa, chỉ cảm thấy cứ bị đại trận của đối phương cầm chân, vậy có thể thật sự bị trói buộc ở trong, muốn chạy trốn cũng không được, trong lòng dứt khoát, đang chuẩn bị sử dụng bản lĩnh thật sự để thoát thân.
Nhưng cũng đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên có tiếng cười thản nhiên truyền tới.
- Ai?
Tiếng cười vừa vang lên, ba vị tiên tướng đang tọa trấn trong không trung lập tức phát hiện, đồng thời xoay người, hét lớn về phía nơi thanh âm truyền đến.
Bên trong không trung, sương đen nồng đậm dần dần tản ra, để lộ hai tiên nhân mặc áo choàng màu đỏ, hai người đều thân hình cao gầy, hồng bào như máu, trên mặt lại deo mặt nạ trắng bệch, chỉ có chỗ hai mắt là có hai cái lỗ đen nhánh, thân hình không động mà rất quỷ dị bay tới ngoài trăm trượng, một người hai tay chống nạnh, một người hai tay đút trong tay áo, ánh mắt quỷ dị mà bình tĩnh nhìn ba gã tiên tướng đó, thanh âm chói tai lại phiêu hốt, thản nhiên nói:
- Dẫn theo tiên binh của các ngươi rời khỏi đây đi!
Ba vị tiên tướng đó trong lòng hơi kinh ngạc, ba người nhìn nhau một cái, đều nắm chặt binh khí trong tay, một người trong đó quát:
- Các ngươi là ai, chẳng lẽ không biết lệnh cấm của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, người không phận sự không được tiến vào trong cấm địa này hay sao?
- Nhìn rõ chưa.
Nhưng bọn họ còn chưa nói hết, một người trong đó liền vung tay áo, một khối lệnh bài giống như bị một bàn tay vô hình giơ ra, bay đến trước mặt bọn họ, lần lượt lay động một chút trước mặt bọn họ, sau đó trực tiếp được thu hồi và trong tay áo, biến mất không thấy đâu.
- Ai quản Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên các ngươi có lệnh cấm gì, đế tử có việc ở đây, đều mau cút đi!
Haingười mặc áo báo đỏ vẫn rất hờ hững, lại đều có một loại ý chí bá đạo va huyết tinlà không người ta không dám hoài nghi.
- Đế tử?
Ba gã tiên tướng đó nghe vậy lại kinh hãi, ánh mắt hoảng hốt, theo bản năng nhìn nhìn xung quanh.
- Vừa rồi hình như là tiên lệnh của Xích Tiêu cung?
- Như vậy hai vị này chẳng lẽ chính là Huyết Thần Vệ mà Đại Xích thiên Lăng Hư Tiên Tôn một tay bồi dưỡng ra.
Ba người càng nghĩ càng khiếp sợ, càng nhìn càng lạnh toát, đường đường là tiên tướng, không ngờ vào lúc này sợ tới biến sắc.
Xem ra, bất kể là hung danh của vị đế tử của Đại Xích thiên kia hay là thanh danh của người mặc huyết báo này, đối với bọn họ mà nói đều không xa lạ gì!
- Sao, chẳng lẽ phải mời đế tử ra nói chuyện với các ngươi à?
Người mặc huyết báo đó thấy bộ dạng của bọn họ, hai tay giấu trong tay áo, bất âm bất dương hỏi một câu.
- Không dám không dám!
Đám tiên tướng nghe vậy, đồng thanh run rẩy nói, bọn họ đã xem qua lệnh bài, tất nhiên biết thật giả, chỉ là nhất thời nghe nói đế tử đã ở vực này, cho nên quá mức khiếp sợ mà thôi, nghe một câu trào phúng của tiên thị đó, lập tức minh bạch cục diện hiện giờ đã không phải mình có thể nắm trong tay, thậm chí đừng nói là bọn họ, ngay cả Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên to như vậy, nghe nói đế tử ở đây, còn có ai dám đến nhiều chuyện?
Do đang kinh hãi nên ngay cả nguyên nhân cũng không dám hỏi, liền vội vàng kéo một cái về phía hư không, lại thi lễ với hai gã Huyết Thần Vệ đó, sau đó lập tức vung cờ lệnh, triệu các tiên binh về, vội vàng rời khỏi vực, trong lúc này ngay cả một tiếng cũng không dám phát ra!
Mà hai gã Huyết Thần Vệ đó làm xong chuyện này, cũng nhìn nhau một cái, không nói một câu, chậm rãi lui về trong sương đen dày đặc!
Trong nhất thời, tình cảnh vừa rồi còn đầy máu tanh, hiện tại trừ sương đen ra thì không ngờ chỉ còn lại một mình Không Không Nhi.
Sương đen tràn ngập, lặng ngắt không tiếng động, không khí đột nhiên lộ ra có chút quỷ dị.
- A, bản đế tử cứu ngươi một mạng nhỏ, không biết ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào?
Khi Không Không Nhi đang cau mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua xung quanh, đột nhiên trong hư không cách trước mặt trước mặt hơn mười trượng, chậm rãi hiển hóa ra một đạo thân ảnh, nam tử mặc hắc giáp, khoác áo choàng đỏ như máu, đón gió dũng động ở chung quanh, bộ dạng tuấn mỹ dị thường, khí vũ hiên ngang, bên cạnh còn có một nữ hài nhi xinh đẹp đáng yêu, chỉ nhướn mày, một đạo pháp trận vô hình liền đã được bố trí ở chung quanh, giống như là một loại tràng vực, khiến cho người ngoài không thể tra xét nội dung nói chuyện của hắn, thậm chí không thể thấy rõ tình cảnh trong vòng mười trượng chung quanh hắn, sau đó một con mắt nhìn về phía Không Không Nhi, lộ ra có chút lạnh lùng.
- Ngươi...
Ánh mắt Không Không Nhi cảnh giác mà hoài nghi dừng ở trên mặt hắn, nhìn từ trên xuống dưới, dường như có chút không nhận rõ được thân phận của nam tử này, qua một lúc, ánh mắt hắn mới lấp lánh, bỗng nhiên nói:
- ... Phương Hành là thằng ngốc!
Vị nam tử tuấn mỹ mà lạnh lùng kia lập tức ngây ra một thoáng, chửi ầm lên:
- Ngươi mới là thằng ngốc!
Không Không Nhi lập tức thở phào, mỉm cười nói:
- Quả nhiên là ngươi!