Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 408 - Chương 1689: Lão Phượng Hoàng

Unknown

 

Chương 1689: Lão Phượng Hoàng

 

 

 

- Mẹ nó, lộ rồi à?

 

Phương Hành vừa chuẩn bị đùa vui với Không Không Nhi, sau khi mắng ra miệng mới phát giác mình hình như trúng bẫy của con khỉ này, lập tức ngây ra một thoáng, có chút nghẹn lời sờ sờ trán, sau đó không giả vờ được nữa, cười hì hì nhìn về phía Không Không Nhi, lại thấy hung viên này cũng đang quan sát mình, lúc ánh mắt chạm nhau, đều nhìn thấy vẻ bình tĩnh trong lòng đối phương, trong lòng liền cũng cảm thấy khoan khoái, Phương Hành cười to một tiếng, bước về phía Không Không Nhi, Không Không Nhi cũng nhếch miệng cười khẽ, vươn bàn tay to như quạt hương bồ ra vỗ vào tay Phương Hành, vẻ mặt có chút bất mãn nói:

 

- Nếu đã tới sao hiện tại mới ra tay?

 

- Ai bảo ngươi vừa rồi nói ta là sư phó không xứng chức?

 

Phương Hành cười to một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, cười nói:

 

- Ngươi sao lại chạy tới đây?

 

Không Không Nhi ánh mắt có chút tò mò nhìn hắn, thậm chí còn khịt khịt mũi, dường như là đang xác nhận gì đó.

 

Nó rõ ràng đã sớm nghe nói về tin tức Phương Hành đoạt xá Đại Xích thiên đế tử, chỉ là hiện giờ chính mắt nhìn thấy, vẫn cảm giác có chút ngạc nhiên, thậm chí còn có mấy phần kinh ngạc, cho tới khi Phương Hành mở miệng, hắn mới mỉm cười nói:

 

- Trên danh nghĩa là đánh cờ hiệu tới tìm ngươi, khà khà, Chư Tử Đạo Tràng để có thể có được tin tức về ngươi, trong ba năm ở đã phái ra không biết bao nhiêu người, cũng không ngờ, bỏ nhiều tâm tư như vậy muốn tìm ngươi lại không tìm được, người trốn ta như ngươi thì lại gặp được ngươi.

 

- Người của Chư Tử Đạo Tràng muốn gặp ta à?

 

Phương Hành mỉm cười, giương mắt nhìn về phía Không Không Nhi:

 

- Vì sao?

 

Không Không Nhi cười lạnh một tiếng, nói:

 

- Ngươi nói xem là vì sao?

 

Phương Hành trong lòng tất nhiên minh bạch, trái phải chẳng qua là vì Độ Tiên bút và Hỗn Độn Tiên Viên, năm đó mình vì trút một ngụm ác khí, cố ý ở trước mặt Thiên Nguyên tu sĩ nói ra chuyện Độ Tiên bút ở trong tay mình, lập tức chọc cho Chư Tử Đạo Tràng đại loạn, những trưởng lão này đều hối hận vô cùng, bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, lại biết Độ Tiên bút ở trong tay Phương Hành, càng không dám vạch trần thân phận thực sự của Phương Hành, sợ Phương Hành ngả về phía Đại Xích thiên, ngay cả Độ Tiên bút cũng bị người của Đại Xích thiên lấy đi, mà đây cũng là nguyên do lời đồn về thân phận của Phương Hành chưa bao giờ dừng lại, nhưng với sự lợi hại của Đại Xích thiên du tiên, vẫn không tìm được chứng cớ có tính thực chất!

 

Chỉ có điều, ngoài mặt không nói, nhưng chắc hẳn trong lòng chư vị trưởng lão của Chư Tử Đạo Tràng cũng không lúc nào được thả lỏng, bọn họ nhất định âm thầm sai phái rất nhiều người tìm mình, muốn thuyết phục mình, chỉ có điều trong thời gian ba năm này mình lại bế quan, không gặp ai cả!

 

- Ngươi vừa rồi nói trốn tránh ta là có ý gì?

 

Phương Hành cười cười, cũng nhớ tới một vấn đề.

 

Không Không Nhi nhìn Phương Hành, lạnh lùng nói:

 

- Trốn tránh ngươi đâu chỉ là ta, có người nói với chư vị trưởng lão, nói ngươi nhớ tình bạn cũ, không bằng mời cố nhân tới giao tiếp với ngươi, hoặc là khuyên ngươi về Chư Tử Đạo Tràng, hoặc là trực tiếp cướp Độ Tiên bút đó đi, hành vi vô liêm sỉ như vậy không ai muốn làm, nhưng lệnh của trưởng lão lại không thể không tuân, vậy chỉ có một biện pháp, so với thực sự gặp ngươi, khiến ngươi khó xử, vậy chẳng thà không gặp, rồi mượn cơ hội lần này làm chút việc.

 

- Đây là nguyên nhân các ngươi đến tàn tích này để tìm gì đó à?

 

Phương Hành vừa nói chuyện với Không Không Nhi vừa đi vào trong, có chút tò mò hỏi.

 

Không Không Nhi cũng không né tránh hắn, thản nhiên nói:

 

- Là tìm một đạo truyền thừa của Thanh Khâu Hồ tộc, từ trong Thanh Hồ Quỷ Diện phát hiện ra bí mật, đó là một đạo thiên công pháp môn vô cùng lợi hại, chúng ta nhận được gợi ý của Căn bá, không nói với Chư Tử Đạo Tràng, chỉ để những tiểu hồ ly này âm thầm tu hành, chỉ tiếc, thứ cất giấu trong Thanh Hồ Quỷ Diện đó không ngờ chỉ là pháp môn không trọn vẹn, bởi vậy chúng ta suy đoán, pháp môn đầy đủ thực sự ở trong truyền thừa địa của Hồ Vương, nha đầu Tiểu Nhất cũng nói, khi đeo mặt nạ đó có đôi khi sẽ cảm nhận được một loại triệu hoán, bởi vậy lần này, mượn cớ là đi tìm ngươi, chúng ta liền tới Tam Thập Tam Thiên, muốn tìm nó.

 

- Thanh Hồ Quỷ Diện.

 

Phương Hành cũng vì tấm mặt nạ này mà nhớ tới rất nhiều cố sự, không nhịn được liền trở nên xuất thần.

 

Sau đó mới cười hỏi:

 

- Vẫn chưa tìm được à?

 

Không Không Nhi lắc đầu nói:

 

- Đã qua hai ba ngày, thủy chung cảm thấy ở trong tay rồi, lại cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, có điều trước đó không dám để các tiểu nha đầu thôi động khí tức trong Hồ Diện, hiện giờ thì không phải lo nhiều nữa, đã thôi động rồi.

 

Phương Hành cười ha ha, nói:

 

- Vậy ngươi cứ yên tâm đi, có bản đế tử ở đây, không ai dám quấy rầy các ngươi!

 

Không Không Nhi liếc hắn một cái:

 

- Đó vốn là đồ đệ của ngươi, ngươi giúp cũng đâu có gì quá đáng.

 

Hai người vừa nói vừa cười, liền sắp đi qua ngọn núi, quay đầu lại tìm mấy tiểu hồ ly đó, Không Không Nhi sau khi gặp Phương Hành, tâm thần đang căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, có một loại ý tứ như muốn bỏ gánh, mà Phương Hành tất nhiên lại càng không để ý, hiện giờ hắn vẫn là đế tử, mà chỉ cần con ngồi một ngày ở vị trí đế tử này thì sẽ có một ngày đặc quyền, đối với bọn Không Không Nhi và tiểu hồ ly mà nói, xâm nhập Tam Thập Tam Thiên, đến Thanh Hồ Khư tìm kiếm truyền thừa không trọn vẹn tất nhiên nguy hiểm đến cực điểm, nhưng đối với Phương đại gia hắn mà nói, đây thật sự là chuyện đơn giản tới không thể đơn giản hơn được nữa, không thấy Thập Thế Phượng Hoàng Linh của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên lão tổ tông cũng bị bản đế tử rút lõi à?

 

Chỉ cần hắn ở đây, nhân mã của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên nhất định không dám tiếp cận!

 

Nhưng còn chưa nói hết, hai người bọn họ cũng chưa tới sau ngọn núi, lại đột nhiên ở xa xa có tiếng chim loan hót vang, từng đạo khí thế gắn chặt vào nhau, không ngờ lại có tiết tấu đại bộ tiên binh dắt tay nhau mà tới, nhân số tiên binh so với vừa rồi còn nhiều hơn mấy lần, lúc này đang lao thẳng về phía Hồ Khư, hơn nữa ngựa không ngừng vó xông tới chỗ bọn họ.

 

- Sao lại thế này?

 

Không Không Nhi biến sắc, nhấc thiết bổng màu đen lên.

 

- Mẹ nó, muốn tạo phản à?

 

Phương Hành cũng biến sắc, ánh mắt lạnh như băng, trực tiếp nhìn về phía các tiên binh.

 

Mà không xa xa, sau khi ánh mắt của Phương Hành hướng tới, lập tức có hai gã tiên thị Huyết Thần Vệ từ chỗ tối nhảy, đón các tiên binh đang xông tới, hiển nhiên là muốn thay thế đế tử quát hỏi một phen, tiên binh của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên này rốt cuộc muốn làm gì?

 

- Đế tử ở đây, các ngươi không tuân đế mệnh, rốt cuộc muốn làm gì?

 

Một tiếng quát chói tai vang lên, tiên thị đó đã cản trước Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên đại quân.

 

- Đế tử. . . Đế tử. . . Ha ha. . .

 

Không nghe thấy trong tiên binh có người trả lời, lại có một tiếng quái khiếu vang lên:

 

- Thuyền sắp lật, đế tử thì có là gì?

 

Chưa nói hết, lại ở cuối Hồ Khư, chỗ sương đen cuồn cuộn, đột nhiên một ánh lửa sáng lên, một mảng biển lửa mắt thường có thể thấy được từ trên sương đen nồng đậm bay lên, quay cuồng trên Hồ Khư, sương đen trong chốc lát thất linh bát lạc, giống như một mảng biển lửa trực tiếp xé rách bóng đêm dày đặc, càng khiến cho người ta giật mình là, một mảng biển lửa đó không ngờ chỉ là một trong số đó, rất nhanh, liền có một mảng biển lửa khác từ trong sương đen kéo ra, thiên địa đại biến.

 

- Đó là hai cái cánh?

 

Hung vật như Không Không Nhi đột nhiên ý thức được gì đó, cũng không khỏi biến sắc.

 

Phương Hành lúc này trong lòng cũng thắt lại, lật tay đưa Si Nhi vào trong thức giới, hắn tất nhiên cũng nhìn, hai mảng biển lửa đó không ngờ chính là hai cái cánh khổng lồ, đám tiên binh kia sau khi bị tiên thị của hắn cản đường thì đã ngừng lại, không dám tiến thêm một bước, nhưng cũng đúng lúc này, không ngờ có một con hung cầm khổng lồ vô biên, hung diễm ngập trời, trực tiếp từ một đầu kia của Hồ Khư bay vào, hai cánh dang ra, đã lướt qua đỉnh đầu bọn họ, bay thẳng tới trung vực.

 

Đó là yêu vật gì thế.

 

Nếu cả thân hình là một bờ biển, vậy hỏa ý mạnh mẽ đó ngay cả Phương Hành cũng không dám khinh thường.

 

- Chẳng lẽ đây là Lão Phượng Hoàng được cung phụng ở Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên?

 

Phương Hành rùng mình, dĩ nhiên nghĩ tới một đáp án đáng sợ, chỉ là không hiểu nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

 

Nhưng thời gian đã không cho phép hắn suy đoán, một mảng biển lửa đó đến rất nhanh, trong chốc lát đã xé rách sương đen nồng đậm trên vùng trời của Thanh Hồ Khư, giống như một mặt trời cực lớn bay tới phía trước Phương Hành và Không Không Nhi, hai người bọn họ không chút nghĩ ngợi, liền đồng thời tách ra hai bên xông lên, sau đó một người hai tay cầm đại bổng, một người tay cầm Khi Thiên Phách Man đao, vẻ mặt đều hung hoành, cho dù đối phương là Lão Phượng Hoàng trong truyền thuyết không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, bọn họ cũng có gan đánh một trận.

 

Ầm!

 

Lão Phượng Hoàng xông tới, thế tới sắc bén khiến đại địa khô cằn xuất hiện từng đạo hồng câu thật sâu, cho tới lúc này, Phương Hành mới nhìn rõ bộ dạng của nó, không ngờ chính là hung cầm nhục thân giống như một tòa núi nhỏ, khác với phượng hoàng trong truyền thuyết, hung cầm này không ngờ vô cùng xấu xí, linh vũ trên người cũng rụng gần hết, chỉ còn nhục thân trụi lủi, chỉ là bên cạnh tự nhiên có ánh lửa đột nhiên xuất hiện, khiến cho thân hình của nó thoạt nhìn không chỉ lớn hơn mười lần, giống như linh vũ bám chặt trên người nó.

 

- Con chim xấu xí, muốn tạo phản à?

 

Phương Hành chỉ liếc Lão Phượng Hoàng này một cái, liền hét lớn một tiếng, vung đao chém thẳng.

 

Nhưng không ai ngờ được là, phượng hoàng trụi lông này vừa tới gần, chỉ sau một kích, không ngờ hoàn toàn không thèm để ý tới hắn và Không Không Nhi, thân hình va chạm với mặt đất, liền lại bay lên, trong ánh lửa cuồn cuộn, liền nhảy qua ngọn núi đó, sau đó phóng tới một mảng tàn tích ở phía sau núi, ánh lửa quanh người cuốn đám tiểu hồ ly kia lên, sau đó hai cánh xòe ra, bay vào sâu trong Hồ Khư sương đen cuồn cuộn, một màn bất thình lình này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người!

 

- Đuổi theo!

 

Phương Hành và Không Không Nhi đều theo bản năng nhìn nhau một cái, sau đó vội vàng chạy theo!

 

 

Bình Luận (0)
Comment