Chương 1690: Thuyền sắp chìm rồi
- Cửu Linh Phượng Tổ Lớn mật, ngươi dám làm hại đế tử?
Sự xuất hiện của Lão Phượng Hoàng thật sự quá mức đột ngột, cũng quá khiếp sợ, không nói tới đám người Phương Hành, ngay cả Huyết Thần Vệ phụng lệnh của ba vị Tiên Tôn âm thầm bảo hộ đế tử cũng kinh hãi, chỉ là tu vi của Lão Phượng Hoàng đó quá cao, vừa phóng tới, bọn họ căn bản không ngăn cản kịp, khi Lão Phượng Hoàng lao về phía đám người Phương Hành, bọn họ cũng tưởng Lão Phượng Hoàng đó sẽ gây bất lợi cho đế tử, lập tức lớn tiếng quát, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng vị lão tổ tông của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên này muốn làm phản.
- Lão tổ tông, đừng hồ đồ, mau trở lại đi!
Sau đó là tiếng kêu to của tiên binh Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, lại khiến bọn họ đều ngẩn ra, đám tiên binh này so với bọn họ còn khẩn trương hơn, ai nấy kêu khóc gọi Lão Phượng Hoàng đó quay lại, giống như là sợ lão gây ra họa!
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Huyết Thần Vệ đó hét lớn, mặt đầy vẻ cuồng nộ.
- Lão tổ tông hắn. . . Hắn điên rồi. . .
Có một tộc nhân Thái Ất thượng tiên của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên mặt như đưa đám, giống như mất hồn kêu to.
- Điên rồi?
Huyết Thần Vệ đầu lĩnh hoảng sợ, nhìn về phía một mảng biển lửa biến mất đã biến mất, vội kêu lên:
- Mau bảo vệ đế tử!
Ầm ầm ầm!
Kỳ thật không cần hắn nhắc nhở, Huyết Thần Vệ chung quanh sớm đã chạy tới.
Chỉ có điều, cho tới lúc này, bọn họ mới không ngờ ý thức được sự chênh lệch giữa mình và những người đó.
Lão Phượng Hoàng đó điều khiển thần thông, sau khi cuốn bọn tiểu hồ ly lao về phía trước, Phương Hành và Không Không Nhi nào dám có nửa phần chậm trễ, vội vàng chạy theo sau, hai người đều thi triển hết thần thông bám theo ánh lửa, trong lòng vô cùng lo lắng, Lão Phượng Hoàng đó dù sao cũng là tu vi Đại La Kim Tiên, lại từ phi cầm tu luyện mà thành, rất khó đuổi kịp, hai người bọn họ tuy tu vi cũng không yếu, nhưng dần dần vẫn bị bro lại sau, hiện giờ cũng chỉ đành cắn chặt răng, bám theo ánh lửa, không đến mức bị nó bỏ quá xa.
- Hỏng bét rồi!
Không Không Nhi cưỡi mây xanh, giống như cũng là thượng cổ bí thuật nào đó, tốc độ cực nhanh, hơn xa đằng vân thuật bình thường, vừa bay về phía trước vừa truyền âm:
- Vốn là muốn để tiểu hồ ly thôi động khí tức của Thanh Hồ Quỷ Diện, dẫn tới đạo truyền thừa đó, lại không ngờ rằng dẫn tới lão yêu quái này, lão này quả thực chính là sỉ nhục của Yêu tộc, tục truyền nó vốn là có giao hảo với Thanh Khâu Hồ Vương, về sau Thanh Khâu Hồ Vương phản kháng Vĩnh Hằng Tiên Cung, nó không chỉ không hỗ trợ, ngược lại tự tay chém Thanh Khâu Hồ Vương để tranh công, không ngờ hiện giờ đám tiểu hồ ly cầm Thanh Hồ Quỷ Diện tới tìm kiếm truyền thừa của Thanh Khâu Hồ Vương, nó lại xuất hiện đầu tiên, chẳng lẽ thật muốn chặt đứt vận số của Yêu tộc à?
- Nó có chặt đứt hay không thì mặc kệ, nhưng đồ đệ của ta thì không thể bị thương trong tay nó được!
Phương Hành sầm mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lão Phượng Hoàng đó, đáy mắt sát khí bốc lên, hiển nhiên Lão Phượng Hoàng đó dần dần đã kéo giãn khoảng cách với họ, hắn cũng chẳng bận tâm nhiều, cắn răng, bỗng nhiên vận chuyển thần thông, sau lưng hắn liền bốc lên từng đạo tiên quang, như hư như thực, từng đạo từng đạo chi chít, ở sau lưng hắn sau lưng hắn hóa thành hình dạng hai cánh cánh, giống như phô thiên cái địa xòe ra, không ngờ chính là bí thuật của bằng tộc hắn học được từ chỗ Đại Bằng Tà Vương khi còn ở tuổi thiếu niên.
Thập Vạn Bát Thiên Kiếm!
Thuật này vừa có thể đả thương địch thủ, lại có thể trong khoảng thời gian ngắn đề thăng tốc độ, lúc trước Phương Hành từng dung hợp thuật với kiếm đạo Kiếm Ma truyền lại, tu luyện thành một đạo Kiếm Ma Đại Sí thuộc về riêng hắn, uy lực cực kỳ bất phàm, hiện giờ hắn vừa thi triển, liền xấp xỉ với một đạo Kiếm Ma Đại Sí đó, chỉ có điều, đạo kiếm quang lúc trước hóa thành kiếm sí, lúc này lại đổi thành một đạo pháp tắc.
Mà kết quả chính là tộc độ của hắn tăng gấp mười lần, bắn nhanh về phía trước!
- Vù!
Hắn đã bị Lão Phượng Hoàng này bỏ lại càng lúc càng xa, không ngờ trong nháy mắt, ở sau người Khi Thiên Phách Man đao thuận thế chém xuống, hóa thành một đạo đao mang trắng đen đan xen, trực tiếp chém xuống cổ của Lão Phượng Hoàng
Lão Phượng Hoàng đó hiển nhiên cũng kinh hãi, có chút bất ngờ trước thực lực Phương Hành lúc này thể hiện ra, đột nhiên gáy to một tiếng, thuận thế xoay người, một cái cánh cực lớn vỗ về phía trước, ầm một tiếng đánh vào một tia đao mang của Phương Hành, khiến cho đao mang lập tức ảm đạm, thân hình của Phương Hành cũng không chịu được mà bay ngược ra sau, mà nó thì thuận thế lượn một cái, tiếp tục bay về phía trước, tốc độ không ngờ không chịu chút ảnh hưởng nào, chỉ xoẹt một tiếng, máu phượng bắn ra, rải xuống đất.
- Con gà già, trở lại cho ta.
Phương Hành bị đánh bay lên trời oán hận hét lớn, lại vội vàng đuổi theo.
Không Không Nhi từ xa nhìn thấy một đao này, cả người đều lắp bắp kinh hãi, mắt trợn trừng lên.
Tuy một đao vừa rồi của Phương Hành không cản được Lão Phượng Hoàng, nhưng cũng đủ để khiến hắn giật mình, tuy gan nó đủ lớn, nhưng Lão Phượng Hoàng này là nhân vật gì, đó đường đường là Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên chi tổ, một trong mấy vị túc lão còn sót lại của Yêu tộc thượng cổ, cho dù ở cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng hiếm có cường giả, tiểu ma đầu một có thể thi triển bí pháp, tạm thời đuổi kịp nó thì thôi, nhưng...
. . . Hắn không ngờ một đao chém xuống, làm bị thương cánh của nó?
Đương nhiên, đó cũng là do Lão Phượng Hoàng chỉ lo chạy, không rảnh để ý tới hắn, hơn nữa cánh vỗ một cái là cố ý để nhục thân của mình đỡ một đao, nhưng dù là như vậy cũng đủ kinh người rồi.
Không nói cái khác, chỉ dựa vào kim thân của Đại La Kim Tiên, cho dù là đứng đó mặc cho người ta chém, lại có mấy ai có thể làm tổn thương được họ?
Tiểu ma đầu này từ khi nào lại có bản lĩnh như thế?
- Những người này đều rất đáng ghét, quay về thế nào cũng phải đến dưới núi khổ tu thêm năm trăm năm mới có thể tiếp tục xem thường bọn họ.
Không Không Nhi trong lòng thầm nghĩ, đạp mây xanh bay đi.
Ầm ầm ầm!
Lão Phượng Hoàng giương cánh mà bay, toàn bộ giống như một mảng biển lửa, ở trong Hồ Khư này lướt đi, căn bản không hề tránh né, trong Hồ Khư này, ngọn núi chặn đường trực tiếp bị nó đâm nát, cấm chế còn sót lại thì trực tiếp bị nó đảo loạn, cũng may là có những vật ngăn cản trùng trùng điệp điệp này mới khiến tốc độ bay của nó hơi chịu ảnh hưởng, Phương Hành và Không Không Nhi đều theo sát phía sau, không chịu bỏ qua.
Nhưng cứ bay nhanh trong Hồ Khư thế này, địa bàn có lớn tới mấy cũng không đủ để bọn họ giương oai, không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, liền đã tiếp cận điểm cuối của Hồ Khư, mắt thường nhìn lại, có thể nhìn thấy ở cuối khói đen cuồn cuộn, một mảng tinh hải đột ngột xuất hiện, giống như là vách núi, đã bay tới biên giới của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên rồi, Phương Hành và Không Không Nhi cảm thấy mừng lắm, thầm nghĩ lần này xem ngươi chạy đi đâu, sau đó đồng thời lại đẩy nhanh tốc độ, nắm chặt binh khí, chuẩn bị xông tới đại chiến một hồi!
Nhưng khiến bọn họ không ngờ là, lao tới vị trí này, Lão Phượng Hoàng đó quen đường quen cửa, đột nhiên thân hình đổ xuống dưới, cánh quét ra, trên đại địa toàn là đất khô cằn, có quái phong xen lẫn với hỏa diễm gào thét, không ngờ liền có một cánh cửa đồng đen cực lớn hiển hóa ra, sau đó Lão Phượng Hoàng này một hơi cũng không ngừng, vung cánh đánh văng cửa đồng đen rồi chui vào.
- Không ổn rồi.
Hiển nhiên cửa đồng đen đó sau khi nó đi vào sẽ biến mất với tốc độ cực nhanh, dường như lúc cửa đồng đen hoàn toàn đóng lại, chính là lúc hoàn toàn biến mất, Phương Hành cảm thấy vừa sợ vừa nghi, thật sự không ngờ trong Thanh Khâu thoạt nhìn tất cả đều đã bị hủy diệt này còn có một nơi nguyên vẹn như vậy, trong lòng đang nghĩ nhanh rốt cuộc đó là cấm chế gì, nên phá giải thế nào, chợt nghe chợt nghe sau lưng vù một tiếng, một cây thiết bổng đen nhánh từ trên trời giáng xuống, đánh lên cửa lớn!
Rắc.
Cửa lớn vừa muốn khép lại lại bị đánh ra một khe hở, Không Không Nhi phi thân lao vào, một tay xách thiết bổng, thiết bổng vốn to như là cột ngọc đó lúc này lại thực sự gậy trúc, cũng không quay đầu lại hét to với Phương Hành:
- Đi mau!
Nhìn hắn lướt vào, ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được ngây ra một thoáng:
- Hầu tử này còn quyết đoán hơn ta.
Việc đã đến nước này, hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, theo sát sau lắc mình tiến vào!
Ầm!
Vào chớp mắt bọn họ trước sau xông vào trong cửa lớn, cửa lớn đóng lại, trên đại địa đã không còn dấu vết.
- Tiền bối, mọi người đều là yêu mạch, việc gì phải đuổi tận giết tuyệt?
Không Không Nhi và sau khi đi vào, hai người căn bản không rảnh tìm hiểu xem nơi này rốt cuộc là đâu, liền vội vàng xông vào bên trong, thần thức tùy ý quét qua, phát hiện đây giống như là một tòa cung điện dưới lòng đất cực lớn, chỉ có điều rõ ràng là xây ở thiên ngoại, thoạt nhìn cửa vào là mặt đất của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, nhưng trên thực tế đó chỉ là một thông đạo, cung điện cực kỳ rộng lớn, rất ít có đồ trang trí, trên vách tường toàn là dây leo, cũng có thể nhìn ra được, nơi này cũng từng là một nơi vô cùng thanh nhã.
Đi vào trong hơn ngàn trượng, vòng mấy vòng, bọn họ lập tức nhìn thấy một màn khiến người ta giật mình, Lão Phượng Hoàng đó lúc này không ngờ đã hóa thành một lão giả mặc kim bào bẩn thỉu, trên cánh tay máu tươi chảy ròng ròng, năm ngón tay đang xòe ra, ấn xuống dưới đất, dưới chưởng của hắn, không phải là Hồ Nữ Tiểu Nhất thì là ai? Các tiểu hồ ly khác thì ngả ngổn ngang bên cạnh.
Không Không Nhi thấy một màn này, sát khí trào ra, liền muốn một gậy đập tới, cũng là Phương Hành có chút hiểu biết về Thanh Hồ Quỷ Diện, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng kéo tay Không Không Nhi lại, kêu lên:
- Đừng vội, trước tiên cứ xen kỹ đã rồi tính.
Không Không Nhi hơi ngây ra, bàn tay lão giả kim bào đó đã đè xuống, cũng đúng vào lúc này, hắn mới thấy lão giả kim bào này không phải là ấn vào trán Tiểu Nhất, mà là điểm vào Thanh Hồ Quỷ Diện vẫn còn đeo trên mặt nàng ta, lòng bàn tay có ánh lửa lấp lánh, dường như có từng đợt tiên khí ùa vào trong Thanh Hồ Quỷ Diện, sau đó liền có linh quang từ quỷ diện đột nhiên xuất hiện.
- Hắn là đang xác định gì đó.
Phương Hành và Không Không Nhi đều nhìn, theo bản năng nhìn nhau một cái.
- Đã trở lại rồi. Quả nhiên vẫn trở lại.
Cũng đúng vào lúc này, thanh âm giống như khóc giống như cười của lão giả kim bào đó đột nhiên vang lên, cả người đều lộ ra cảm giác điên điên khùng khùng, gào khóc xong, thanh âm lại trở nên trầm thấp:
- Chỉ là thuyền sắp chìm rồi, ngươi còn trở về làm gì?
Chương 1691: Thanh Khâu Hồ Vương
- Hu hu.
Lão Phượng Hoàng trực tiếp cởi Thanh Hồ Quỷ Diện xuống, điên điên khùng khùng gào khóc, khiến cho không khí trong điện trở nên vô cùng quỷ dị, ngược lại không để ý Phương Hành và Không Không Nhi đã đuổi tới trong đại điện, hắn đường đường là Đại La Kim Tiên, lúc này lại khóc như trẻ con, cảm xúc dẫn động biến hóa trong hư không, một loại bi ai khó hiểu đột nhiên xuất hiện trong hư không, đối với với sinh linh mà nói, cái này tương đương với ảo thuật lợi hại nhất, những tiểu hồ ly này nghe thấy tiếng khóc, bị sự bi thương cảm nhiễm, ai nấy liền lập tức trở nên đạo tâm bất ổn, lòng đầy bi thương, không nén được mà lệ rơi đầy mặt, hận không thể ôm lấy hắn mà cùng khóc.
Ngay cả tu vi như Phương Hành, cũng cảm thấy theo tiếng khóc của Lão Phượng Hoàng đó, từng đạo ý bi thương ùa vào trong lòng, có một loại cảm xúc hối hận mà tuyệt vọng, xộc lên trong lòng, khiến hắn sinh ra cảm xúc muốn khóc to, chỉ có điều đạo tâm của hắn kiên định, người khác không thể tùy ý dao động, chỉ là trong lòng nghiêm lại, chém đi loại ảo tượng này, không bị ảnh hưởng.
- Được rồi, khóc đủ chưa, nên nói chính sự rồi đấy!
Phương Hành thầm vận thần thông, lạnh lùng quát:
- Cửu Linh Phượng Tổ, ngươi mạo phạm bản đế tử, có biết tội chưa?
Một câu này ẩn chứa tiên uy vô tận, chấn chấn động động, lập tức hòa tan không ít ý bi thương mà tiếng khóc của Lão Phượng Hoàng mang đến, bọn tiểu hồ ly ai nấy đang lệ rơi đầy mặt, khóc chết khóc sống, tâm thần cũng lập tức tỉnh táo hơn nhiều, có chút tò mò lau hai mắt của mình, sau đó quan sát bốn phía, dường như có chút không rõ mình vì sao lại khóc thương tâm như vậy.
- Bốp!
Lão Phượng Hoàng đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt như kiếm quét nhìn Phương Hành, nhìn cho Phương Hành trong lòng thắt lại, Khi Thiên Phách Man đao vẫn cầm trong tay, nhưng Lão Phượng Hoàng còn chưa xuất thủ, sau khi lạnh lùng nhìn lướt qua Phương Hành, ánh mắt lại hướng về phía Hồ Nữ Tiểu Nhất, vẻ bi thương trong ánh mắt dần vơi, lại nhìn nhìn Thanh Hồ Quỷ Diện, rồi lại nhìn về phía Hồ Nữ Tiểu Nhất, nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm lộ ra vẻ khàn khàn:
- Tiểu nha đầu, ngươi là đến từ Thiên Nguyên, hay là từ trong Tiểu Tiên giới nào?
Nghe thấy hắn lên tiếng hỏi, Phương Hành và Không Không Nhi nhìn nhau một cái, tạm thời kiềm chế ý muốn xuất thủ.
Với tu vi của hắn, đối với tiểu yêu tinh như Hồ Nữ Tiểu Nhất, nếu muốn biết gì, vậy căn bản chính là một ý muốn thì trong chớp mắt sẽ đi hết một lượt toàn bộ thần hồn của Hồ Nữ Tiểu Nhất, căn bản không tốn chút thời gian, mà nếu hắn đã lên tiếng hỏi, vậy cho thấy hắn tôn trọng Hồ Nữ Tiểu Nhất, không có ý dụng cường, tiểu hồ ly tạm thời không có cái lo về tính mạng.
Hồ Nữ Tiểu Nhất cũng đánh bạo, ngẩng đầu nhìn về phía Lão Phượng Hoàng, nói nhỏ:
- Ta. . . Ta đến từ Thiên Nguyên!
Dưới cái nhìn chăm chú của Lão Phượng Hoàng, nàng ta chỉ cảm thấy mình giống như không thể che giấu, theo bản năngliền nói thật.
- Vậy chứng tỏ hắn thật sự đã về rồi.
Lão Phượng Hoàng lẩm bẩm, mấy sợi râu vàng thưa thớt dưới cằm rung rung, lại không biết đang ngẩng đầu nghĩ gì, đột nhiên cười lạnh mấy tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Nữ Tiểu Nhất nói:
- Vậy các ngươi trở lại nơi này là muốn tìm cái gì?
Thấy hắn thay đổi sắc mặt, Phương Hành và Không Không Nhi lại trở nên có chút khẩn trương.
Hồ Nữ Tiểu Nhất ngập ngừng nói:
- Khi ở Thiên Nguyên, mặt nạ này từng rơi vào tay ta, ta vẫn luôn mượn dùng lực lượng ẩn chứa trên nó để chinh chiến với Thần tộc sinh linh cường đại, chỉ là vào một ngày nào đó, thần thức của ta đột nhiên sau khi chui vào trong mặt nạ này, phát hiện trong đó có cất giấu một đạo truyền thừa không trọn vẹn. Cửu Thế Niết Bàn Thiên Công, sau khi ta tu hành, cảm thấy uy lực vô cùng cường đại, liền truyền cho bọn muội muội. Nhưng truyền thừa này là không trọn vẹn, ta vẫn có thể cảm giác được một loại triệu hoán trong cõi minh minh, ở ngay bờ bên kia tinh không, chắc là một bộ phận còn lại của đạo truyền thừa này, cho nên ta mới tới tìm kiếm.
- Cửu Thế Niết Bàn Thiên Công?
Phương Hành nghe vậy trong lòng hơi ngây ra, lúc trước thời gian Thanh Hồ Quỷ Diện này ở trong tay mình cũng không ngắn, lại vẫn phát hiện nó còn cất giấu một đạo truyền thừa như vậy, có điều nghĩ đến cũng phải, truyền nhân của Thanh Hồ Quỷ Diện này vốn không thể là mình, là mình lúc trước trộm nó đi, lại từng chút từng chút phá một bộ phận cấm chế của nó, cho nên mới có thể mượn dùng một bộ phận lực lượng bên trong, đối với với một chủ nhân giả như hắn mà nói, vận dụng lực lượng này đã là chuyện vô cùng miễn cưỡng, làm sao có thể phát hiện được truyền thừa che giấu bên trong.
- Ha ha, ngươi nghĩ sai rồi!
Lão Phượng Hoàng đó nghe xong lời nói của Hồ Nữ Tiểu Nhất, đột nhiên bật cười lạnh lùng, mặt đầy vẻ khinh bỉ:
- Ngươi cho dù trở lại cũng không thể tìm thấy truyền thừa còn lại!
Hồ Nữ Tiểu Nhất hơi ngẩn ra, theo bản năng nói:
- Vì sao?
Lão Phượng Hoàng cười lạnh:
- Vì Cửu Thế Niết Bàn Thiên Công vốn chính là một môn truyền thừa không thể thôi diễn đến cực hạn, nó trời sinh đã là không trọn vẹn, giấu ở trong Hồ Diện đã là tất cả pháp môn của nó, khà khà, nếu không phải môn truyền thừa này trời sinh thiếu xót, không thôi diễn được tới viên mãn, lão hồ li sao lại rơi vào tình cảnh như vậy, tự tìm đường chết, trở về Thiên Nguyên tổ địa đó?
- Không. . . Không đúng!
Hồ Nữ Tiểu Nhất càng nghe trong lòng càng hoảng sợ, không nhịn được nói:
- Ta lúc trước rõ ràng là có thể tâm sinh cảm ứng, cảm thấy có tồn tại gì đó liên quan tới truyền thừa này ở bờ đối diện tinh không. Vừa rồi... Vừa rồi lúc ta đeo nó vào, cũng cảm giác được loại khí tức này, thậm chí cảm giác càng lúc càng gần, nếu không phải bị ngươi cắt ngang, chắc hẳn đã tìm được bộ phận truyền thừa đó rồi.
- Ngu xuẩn!
Lão Phượng Hoàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồ Nữ Tiểu Nhất, trên người có có một đạo khí tức vô hình nhẹ nhàng trào ra, xoay tròn trong không trung, hóa thành một con tiểu phượng hoàng tinh xảo hoa mỹ, trông rất sống động, sau khi bay quanh Hồ Nữ Tiểu Nhất hai vòng, đột nhiên lao về phía nàng ta rồi nổ tung trong không trung, hóa thành mảnh vụn giống như pháo hoa.
- Ngươi đã có cảm ứng, lại không phận biệt được ra, khí tức đó hướng vào chính là lão phu sao?
Lời nói của Lão Phượng Hoàng trong nháy mắt khiến Hồ Nữ Tiểu Nhất chấn kinh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, ngay cả Không Không Nhi và Phương Hành cũng sững sờ, vạn phần khó hiểu nhìn về phía Lão Phượng Hoàng, trong nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm, bọn họ đều biết, Lão Phượng Hoàng này chính là tử địch của Thanh Khâu Hồ Vương, lúc trước tự tay trảm sát Thanh Khâu Hồ Vương chính là hắn, một khi đã như vậy, bên trong truyền thừa của Thanh Khâu Hồ Vương, sao lại có một đạo khí tức cảm ứng với hắn?
Nếu như vậy, chẳng phải là vừa rồi khi Hồ Nữ Tiểu Nhất thôi động khí tức của Thanh Hồ Quỷ Diện để tìm kiếm một bộ phận truyền thừa còn lại, căn bản chẳng khác nào là thôi động tất cả khí tức, hấp dẫn hắn tới đây?
- Ha ha, các ngươi rất ngạc nhiên à?
Lão Phượng Hoàng cười lạnh, trong thanh âm mang theo vẻ điên cuồng:
- Năm đó, lão hồ li chính là cùng lão phu thôi diễn đạo Cửu Thế Niết Bàn Pháp đó, thậm chí một đạo truyền thừa này vốn tới từ thiên phú thần thông của phượng hoàng nhất tộc ta, lúc ấy ta và hắn đi không vượt qua được, nhưng hắn lại không tin, hắn muốn tìm một sinh lộ khác, chỉ tiếc, cuối cùng chúng ta vẫn thất bại. Đó là một tử lộ, có uy lực vô cùng, lại là tuyệt lộ trên bản chất. Cũng chính bởi vậy, lão hồ li tuyệt vọng quyết định xuống thuyền trước, làm ra lựa chọn trước khi hắn còn có thể lựa chọn, sau đó hắn muốn ta giết hắn!
Vẻ mặt của Lão Phượng Hoàng vô cùng phức tạp, lúc thì điên cuồng, lúc thì tỉnh táo lúc thì lạnh lùng, lúc thì thống khổ, đến cuối cùng, tuy thanh âm của hắn vẫn vững vàng, nhưng trên mặt đã phủ lên vẻ tuyệt vọng.
- Gì cơ?
Vừa nghe thấy bí mật này, đám người Không Không Nhi và Phương Hành, suy nghĩ đầu tiên chính là không tin.
Đúng vậy, cái này khác nhau một trời một vực với sự thật trong truyền thuyết, càng giống như là một lão điên ăn nói lung tung.
Chỉ có điều, nhìn vẻ mặt của Hồ Nữ Tiểu Nhất, liền biết trong lời nói vừa rồi lão gia hỏa này vẫn có một điểm có thể xác định, đó chính là đạo khí tức dẫn dắt trong Thanh Hồ Quỷ Diện quả thật không phải là dẫn tới truyền thừa, cũng không phải là dẫn tới pháp bảo, mà là thực sự nhắm về phía Lão Phượng Hoàng này, nó đang dẫn dắt người truyền thừa của Thanh Hồ Quỷ Diện, vượt qua tinh hải, tìm tới nơi này, tìm Lão Phượng Hoàng này, như vậy... là vì gì?
- Ha ha, lão điên này, hắn không ngờ muốn ta giết hắn.
Lão Phượng Hoàng cười ha ha, trong thanh âm ẩn chứa sự điên cuồng vô tận, rõ ràng bản thân đã đủ điên rồi, lại mắng Thanh Khâu Hồ Vương là người điên:
- Với bản lĩnh của hắn, có thể vẫn ở lại trên thuyền, cho tới cuối cùng, hắn cố tình muốn nhảy xuống thuyền trước, hắn muốn xuống thuyền thì xuống thuyền, lại bắt ta ở lại trên thuyền làm gì, thuyền sắp lật, sống thêm mấy ngày có gì thú vị? Ha ha ha ha, tất cả đều là định, không nên chém vận số của Thái Thượng đạo, thuyền vốn sắp lật, chém người đầu tiên nói ra lời thật thì có tác dụng gì? Ngươi đã phát hiện sự tuyệt vọng cuối cùng, vậy cũng nhất thiết phải trực tiếp nhảy xuống biển mà.
Đến lúc này, càng nhớ lại những cố sự xưa, Lão Phượng Hoàng này liền càng điên cuồng, nói năng bắt đầu có chút lộn xộn, cảm xúc lại không ổn định, dọa cho bọn tiểu hồ ly trốn ra xa, chỉ muốn cách lão già điên này càng xa càng tốt.
Nhưng một số lời Lão Phượng Hoàng này trong lúc vô ý nói ra lại khiến Phương Hành và Không Không Nhi có chút đăm chiêu.
Dường như thông qua những lời này, bọn họ vô tình nghĩ tới gì đó.
- Tiền bối, nếu Lão Phượng Hoàng muốn chúng ta tới tìm ngươi, nhất định là có an bài gì đó, không biết tiền bối có thể nói cho biết không?
Sau một thoáng yên lặng, Không Không Nhi ngưng thần bước về phía trước, trầm giọng hỏi.
- Hắn có an bài gì?
Lão Phượng Hoàng bị hắn hỏi như vậy, giống như là bỗng nhiên bừng tỉnh, nhớ tới gì đó, nhíu mày, một lúc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- A, lão phu nhớ ra rồi, hắn kỳ thật là có an bài, lúc trước Niết Bàn lần thứ mười, vốn nên trảm đi những ký ức này, chính là lão hồ li này cứ bắt ta phải nhớ, khiến cho thần hồn của ta có chút hỗn loạn, ha ha, ta nhớ ra hắn có an bài gì rồi.
Đến lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
- Hắn để lại một chiếc chìa khóa!