Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 410 - Chương 1692: Tuyệt Cảnh Chi Chu

Unknown

 

Chương 1692: Tuyệt cảnh chi chu

 

 

 

- Là chìa khóa gì?

 

Tuy Lão Phượng Hoàng này điên điên khùng khùng, nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Không Không Nhi và Phương Hành cùng đám tiểu hồ ly vẫn muốn làm rõ chuyện này, cũng nói ra nghi hoặc trong lòng, nếu Cửu Thế Niết Bàn Thiên Công Thanh mà Khâu Hồ Vương muốn thôi diễn ra là thất bại, không có điểm cuối, như vậy hắn vì sao muốn lưu lại một đạo khí tức trên Thanh Hồ Quỷ Diện, chỉ dẫn người truyền thừa tới Tam Thập Tam Thiên? Nếu hắn lưu lại một kiện chí bảo nào đó ở chỗ Tam Thập Tam Thiên Lão Phượng Hoàng chờ truyền cho người thừa kế, vậy vì sao không dứt khoát lúc trước cùng nhau tới Thiên Nguyên? Người ở cảnh giới của hắn, tại sao lại không hiểu đạo lý đêm dài lắm mộng?

 

- Chìa khóa gì, chìa khóa gì...

 

Lão Phượng Hoàng lẩm bẩm, bộ dạng lại có chút muốn trở nên điên cuồng, cuối cùng, không ngờ đột nhiên nhảy dựng lên, quát to:

 

- Đây là mệnh căn của Yêu tộc, đây là bí mật lớn nhất, có thể nói với các ngươi nhưng không thể để người khác nghe thấy. . . Đế tử cũng không được, trước tiên giết tên đế tử này, giết hắn trước đã, mới có thể nói với các ngươi.

 

- Ầm một tiếng!

 

Hắn không ngờ không chỉ là nói miệng, lập tức nhảy lên, vỗ một chưởng vào đầu Phương Hành!

 

Một chưởng này vỗ ra, cánh lửa đỏ đậm ở sau lưng theo đó mà hiển hóa, vỗ về phía Phương Hành, trong đó ẩn chứa lực lượng đáng sợ không thể diễn tả, khiến cho người ta cảm thấy cho dù là một viên tinh thần cũng không chịu được một vỗ này, mà lực lượng cuồng bạo đến không thể hình dung này lại đều áp súc bên trong cánh lửa đó, không hề làm tổn hại tới cung điện, vỗ thẳng về phía Phương Hành.

 

- Cẩn thận!

 

Không Không Nhi kinh hãi, không ngờ Lão Phượng Hoàng này lại đột nhiên xuất thủ với Phương Hành, lại thấy cánh lửa đó lợi hại như vậy, căn bản không thể ngăn cản, trong lúc vội vã, vung đại bổng, chớp mắt hóa thành to hơn trượng, cuối theo hắc phong đập tới đầu Lão Phượng Hoàng, đó là đang dùng một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu, muốn bức Lão Phượng Hoàng quay người phòng thủ, hòng giảm bớt áp lực cho Phương Hành

 

- Lão già này điên thật rồi à?

 

Phương Hành cũng kinh hãi, thân phận hiện giờ của hắn chính là đế tử, mà Lão Phượng Hoàng này trên danh nghĩa là chư hầu một phương dưới trướng Đại Xích thiên Xích Tiêu Tiên Đế, hắn dám xuất thủ với mình, chẳng phải là chứng tỏ hắn ngay cả thân phận đế tử của mình cũng không thèm bận tâm?

 

Phải biết rằng trước đây bất kể là ở Thanh Huyền thiên hay là ở Đa Bảo Tiên Hà, tu vi như Thanh Huyền Nguyệt và Tử Huyền tiên soái đều phải khách khí với mình, tuy khi đó tu vi giữa mình và bọn họ chênh lệch rất lớn, nhưng chỉ với thân phận đế tử, liền ăn chắc hai vị Đại La Kim Tiên này, nhưng không ngờ, thân phận này ở trước mặt người điên thì không có tác dụng gì cả.

 

Trong lòng mắng thầm, tay lại không dám chậm trễ, hắn vẫn chưa thực sự giao thủ với Đại La Kim Tiên, không biết lực lượng của một chưởng này của Lão Phượng Hoàng mạnh cỡ nào, cũng không dám đón đỡ, trong lúc nguy cấp áo choàng đột nhiên cuốn tới, hóa thành một mảng huyết hà (sông máu) cản trước người mình, lại chỉ nghe thấy tiếng vang giống như sấm rền, ánh lửa ẩn chứa trong lực lượng của một chưởng của Lão Phượng Hoàng trực tiếp đánh lên áo choàng, chỉ mới đánh trúng gợn sóng giống như hải triều nổi lên trên mặt ngoài của áo choàng mà bản thân Phương Hành đã bị dư ba của một chưởng này đánh bay ra ngoài!

 

- Giết giết giết, giết không tha, chết đến nơi rồi thì còn sợ ai nữa?

 

Lão Phượng Hoàng dường như bị màu đỏ của áo choàng khơi dậy điên, không ngờ luôn miệng kêu to, trực tiếp giơ tay lên đỡ một gậy của Không Không Nhi đang đập vào đầu hắn, sau đó tay còn lại thì tiếp tục vỗ về phía Phương Hành, thanh âm chấn cho cả cung điện kêu ong ong:

 

- Thằng nhãi con của Đế gia, thực sự tưởng lão phu sợ ngươi chắc? Tội ác ngập trời, giết trăm vạn tiên, tội nghiệt của Đế thị nhất mạch các ngươi quá lớn, lão phu một chưởng đập chết ngươi, báo thù cho trăm vạn oan hồn.

 

Ầm ầm.

 

Ánh lửa chói mắt, nóng rực đáng sợ, từng đạo tiên quang xé rách hư không, đã có dấu hiệu không khống chế được.

 

- Hỏng bét rồi!

 

Phương Hành vào một thoáng này cũng giật nảy mình, không ngờ Lão Phượng Hoàng này lại càng lúc càng điên, tựa hồ là bị áo choàng màu đỏ như máu kích thích sự điên cuồng, không ngờ có một loại quyết tâm không giết mình không được, phải biết rằng đây chính là địa cung của một phương thiên ngoại, cũng không biết có chắc chắn hay không, nếu mình thực sự đấu với lão điên này, cho dù mình không sợ, nhưng dưới sự chấn động của tiên uy, đám tiểu hồ ly đó liệu có còn mạng không? Trong lòng quả thật là càng nghĩ càng lo, không nhịn được tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, vội vàng suy nghĩ đối sách.

 

- Con chim già, ngươi nhìn xem ta rốt cuộc là ai?

 

Bỗng nhiên, Phương Hành nghĩ ra đối sách, áo chòng đỏ đột nhiên thu lại, sau đó hai tay kết trước ngực, sau lưng có một mảng thế giới hư ảnh hiện lên, cùng lúc đó, kinh văn như ẩn như hiện vang lên trong hư không, huyền ảo thâm thúy, ẩn chứa đại đạo chi lý, gia trì quanh người hắn, khiến cho hắn lúc này thần thánh cao thượng, giống như hóa thân của đại đạo!

 

- Ngươi. . . Ngươi là Thái Thượng đạo. . .

 

Kế lâm thời nghĩ ra này lại không ngờ rằng thật sự dọa được Lão Phượng Hoàng, một chưởng đó rõ ràng đã đánh, lại đột nhiên thu về, chấn cho chính hắn khí tức hỗn loạn, chỉ là hắn cũng chẳng bận tâm, chỉ nhìn chằm chằm Phương Hành, vẻ giống như khiếp sợ, hoặc như là kính sợ, lại xen lẫn với vẻ áy náy, cùng với Sợ hãi vô biên.

 

- Truyền nhân của Thái Thượng đạo đã xuất thế rồi à?

 

- Thật sự đã đến một ngày này rồi sao?

 

Hắn luôn miệng kêu to, không ngừng lùi về phía sau, không giống như là Lão Phượng Hoàng tung hoành hoàn vũ, mà giống như một lão nhân đang chấn kinh.

 

Cũng đúng lúc này, nghe thấy tiếng hô của hắn, đám tiểu hồ ly Hồ Nữ Tiểu Nhất cũng đều kinh hãi.

 

Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành, giống như nhìn thần chỉ, miệng há hốc!

 

Mà lúc này, Phương Hành cũng chẳng bận tâm nhiều, hắn là vừa rồi nghe thấy Lão Phượng Hoàng khi nhắc tới Thái Thượng đạo thì trong ngôn ngữ có vẻ áy náy, thậm chí là hối hận, cho nên mới cố ý thể hiện ra khí tức của Thái Thượng đạo thức giới, hắn vẫn thâm tàng bất lộ, kiên quyết không chịu thể hiện ra ở trước mặt bất kỳ ai của Tam Thập Tam Thiên, sợ dẫn tới hỗn loạn quá lớn, có điều vào lúc này cũng chẳng thể bận tâm nhiều, hơn nữa hắn cũng không ngờ, hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của mình, Lão Phượng Hoàng không ngờ bị mình dọa sợ.

 

- Nói, rốt cuộc là chìa khóa gì.

 

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn đột nhiên bước ra một bước, lạnh lùng hét lớn.

 

- Đó... Đó là chìa khóa truyền thừa cuối cùng của Thái Cổ Yêu giới ta.

 

Lão Phượng Hoàng hét lên một tiếng, tiên uy mãnh liệt khó lường trên người đã từ từ tan đi, người cũng không còn sát ý, mà theo tiên uy của hắn vừa rút đi, vẻ điên cuồng cũng dần dần thu liễm, trong ánh mắt đã xuất hiện vẻ tỉnh táo.

 

Chỉ là một câu đó của hắn lại khiến trong lòng Không Không Nhi và Phương Hành nghi hoặc vô biên.

 

Bọn họ đều biết một số việc quá khứ, khi Yêu tộc hưng thịnh từng có mấy vị Yêu Vương, dựng lên Thái Cổ Yêu giới, là tồn tại nổi danh như Tam Thập Tam Thiên, Long giới, Phật giới, chỉ là mấy ngàn năm trước đã bị hủy, tất cả tài nguyên đều bị cướp sạch, tất cả Yêu tộc sinh linh, trừ mấy dị tộc thưa thớt ra, những tộc khác đều trở thành nô bộc, địa vị tương đương với Thần tộc sinh linh.

 

Yêu giới bị hủy, nhưng lại không giống như Long giới, lúc Long giới bị hủy, có túc lão của Long tộc hiến tế bản thân, dung hợp với thiên ý, bảo vệ truyền thừa cuối cùng của Long giới, mà Yêu giới thì bởi vì lúc ấy có phản nghịch cấu kết với Tam Thập Tam Thiên, khiến cho hoàn toàn bị phá hủy, không có truyền thừa, đương nhiên, cái giá phải trả cũng rất rõ ràng, hậu duệ của Long tộc cơ hồ bị quét sạch ở Tam Thập Tam Thiên, một số người còn sống cũng là sống không bằng chết, nhưng Yêu giới thì lại vẫn có không ít đại yêu còn sống, thậm chí còn có một số đại yêu trở thành Tiên Vương.

 

Thanh Khâu Hồ Vương chính là một dị loại xuất thân Yêu giới, lại cuối cùng xưng vương ở Tam Thập Tam Thiên!

 

Trên trình độ nào đó mà nói, hắn kỳ thật cũng là một trong những đại yêu phản bội Yêu giới.

 

Cũng chính bởi vậy, Thái Cổ Yêu giới đó hiện giờ đã giống như phế tích, sao còn có thể có truyền thừa?

 

- Thái Cổ Yêu giới quả thật đã bị hủy diệt, nhưng lão hồ li lại bảo vệ nhất mạch truyền thừa cuối cùng của Thái Cổ Yêu giới.

 

Lão Phượng Hoàng dường như thần trí đã dần dần tỉnh táo, ánh mắt vẫn nhìn Phương Hành, nhưng thanh âm lại giải đáp nghi vấn của Không Không Nhi và bọn tiểu hồ ly:

 

- Lúc ấy yêu vực bị hủy cũng không phải là ngẫu nhiên, là tất nhiên. Thậm chí có thể nói, đó là Yêu tộc tự chuốc lấy, không hủy diệt yêu vực. Chẳng lẽ là cùng chết hết à? Chỉ có điều cho dù là như vậy, lão hồ li vẫn không phản bội Yêu tộc, hắn chỉ là lúc đại chiến bị người ta cuốn lấy, về sau Yêu giới đã bị hủy, hắn biết làm thế nào? Đánh một trận với chúng tiên đang cường thịnh nhất lúc ấy, dùng thân tuẫn giới à? Hắn sẽ không làm ra loại chuyện này, hắn biết thời biết thế nhận lời thỉnh cầu kết minh của chúng tiên, sau đó dùng hết sức lực bảo vệ một đạo truyền thừa cuối cùng của Yêu giới. Mà lão phu, chính là người thay hắn trông coi đạo truyền thừa này, chờ đợi người thừa kế thích hợp trở về tìm ta.

 

Truyền thừa cuối cùng của Yêu tộc?

 

Những lời này khiến đám người Không Không Nhi và tiểu hồ ly đều ngẩn ra, trong lòng không biết là đang vui hay đang buồn.

 

Thì ra trong Thanh Hồ Quỷ Diện quả thật có cất chứa đại tạo hóa, chỉ có điều, không phải là Cửu Thế Niết Bàn Thiên Công đầy đủ, mà là truyền thừa của Yêu tộc!

 

Nhưng trong lời nói của Lão Phượng Hoàng này, Phương Hành lại bắt giữ được một điểm khác, điều này khiến cho trong lòng hắn dâng lên nghi hoặc vô tận, lại bước về phía Lão Phượng Hoàng, cau mày hỏi:

 

- Ngươi vì sao lại nói yêu vực bị hủy là tất nhiên?

 

- Vì sao à.

 

Lão Phượng Hoàng đột nhiên cười ha ha, cười rất lâu, hắn mới bỗng nhiên nói:

 

- Các ngươi có muốn nghe chuyện xưa không?

 

- Nghe chuyện xưa?

 

Bất kể là Không Không Nhi hay là tiểu hồ ly, thậm chí là Phương Hành, đều có chút kinh ngạc.

 

Vào thời điểm mấu chốt này, ai còn có tâm tình mà nghe chuyện xưa chứ?

 

Có điều nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó của Lão Phượng Hoàng, bộ dạng rất ngưng trọng, lời cự tuyệt không ai muốn nói ra.

 

Cuối cùng vẫn là Phương Hành tiến lên một bước, nói:

 

- Dài không?

 

Lão Phượng Hoàng nói:

 

- Không dài!

 

Phương Hành gật đầu nói:

 

- Vậy ngươi kể đi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment