Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 411 - Chương 1693: Tuyệt Cảnh Chi Chu (2)

Unknown

 

Chương 1693: Tuyệt cảnh chi chu (2)

 

 

 

- Đây là chuyện xưa lão hồ li năm đó thường kể, từng có một chiếc thuyền, chở rất nhiều người, đi trên một con sông dài không có điểm cuối, trên thuyền có đồ ăn vô tận, kinh văn vô tận, có tất cả niềm vui, cũng có tất cả hy vọng, nó cứ như vậy luôn tiến về phía trước, không ngừng có người đi lên, cũng không ngừng có người được sinh ra trên thuyề, khiến cho chiếc thuyền lớn này càng lúc càng náo nhiệt, cũng càng lúc càng tường hòa, đến nỗi rất nhiều người đều gọi chiếc thuyền này là Bỉ Ngạn, bởi vì bọn họ cảm thấy ở trên thuyền này đã có tất cả, vĩnh viễn không cần phải lên bờ, chiếc thuyền này là mục đích của hắn, bọn họ cứ như vậy nước chảy bèo trôi.

 

Lão Phượng Hoàng kể ra, ngữ điệu êm dịu, sắc mặt lộ ra có chút hối hận trong tiên điện.

 

Đám người Phương Hành, Không Không Nhi, tiểu hồ ly đều lẳng lặng lắng nghe, không ai dám cắt lời hắn.

 

- Nhưng mộng đẹp tới mấy chung quy rồi vẫn phải tỉnh lại.

 

Lão Phượng Hoàng kể tiếp, thanh âm trầmxuống, khi trầm đến điểm thấp nhất, lại đột nhiên lên cao, vẻ mặt cũng trở nên có chút dữ tợn:

 

- Người trên thuyền càng lúc càng nhiều, bọn họ đều cần ăn cơm, mà cơm là ở trên thuyền, bọn họ ăn càng nhiều, thuyền sẽ càng lúc càng nhẹ, hơn nữa có người ở trên thuyền ăn rất nhiều cơm, cũng trở nên càng lúc càng nặng, cuối cùng có một ngày, bọn họ phát hiện một sự thật đáng sợ, đó chính là chiếc thuyền này không thể chở họ được nữa, tùy thời đều sẽ lật.

 

Một con tiểu hồ ly nghe đến đây, không nhịn được tiến đến bên cạnh Hồ Nữ Tiểu Nhất.

 

Mà Hồ Nữ Tiểu Nhất thì lại theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phương Hành, dường như muốn tới gần, nhưng cuối cùng vẫn không dám động.

 

- Vậy phải làm sao?

 

Lão Phượng Hoàng lầm bẩm tự hỏi, vẻ mặt có chút cổ quái:

 

- Mọi người không thể cùng chết được, cho nên người cầm lái trên thuyền lên tiếng, nếu người trên thuyền đã quá nhiều và quá nặng, vậy thì ném một số xuống đi.

 

Đến lúc này, vẻ mặt của hắn đã trở nên âm trầm, ngữ điệu bình thản, lại khiến người ta trong lòng lạnh toát:

 

- Thế là bọn họ bắt đầu ném một số người trên thuyền xuống, nhưng sau khi ném xuống một số, thuyền vẫn sắp chìm, thế là bọn họ bắt đầu ném nhiều người hơn, cứ như vậy từng bước từng bước mà ném, ném một số người mới lên thuyền, ném một số người vô dụng, vẫn không đủ, thế là bọn họ bắt đầu ném một số người bất hòa vẫn mình, nực cười là, những người ném rất nhiều người xuống này vẫn đắm chìm trong mộng ảo nực cười, bản thân có thể vĩnh viễn ở lại trên thuyền, bởi vậy tự xưng vĩnh hằng.

 

- Nhưng chung quy, bọn họ vẫn sẽ phải tỉnh mộng, bởi vì người càng bọn họ ném đi càng lúc càng nhiều, thậm chí là một số người trong chính họ, nhưng thuyềnvẫn sắp chìm, vì sao?

 

Lão Phượng Hoàng nói tới đây, trên mặt đã lộ ra nụ cười thần bí, ánh mắt lướt qua đám người Phương Hành, giống như đang hỏi.

 

Nhưng không chờ đám người Phương Hành trả lời, hắn đã tự đưa ra đáp án:

 

- Bởi vì bọn họ chính là những người nặng nhất, người mà họ vứt bỏ đều chẳng nặng bằng một ngón chân của chính họ, thuyền sao lại không chìm?

 

Đây quả thật là một chuyện xưa đơn giản, chỉ là đám người Phương Hành nghe xong, trong lòng đã có chút áp lực.

 

- Bọn họ. . . Bọn họ vì sao không thể ăn ít đi một chút.

 

Phương Hành và Không Không Nhi, thậm chí là Hồ Nữ Tiểu Nhất đã chín chắn một chút lúc này đều không nói gì, chỉ là trong đám tiểu hồ ly, tiểu nha đầu trông đẫy đà nhất có chút ngây thơ lên tiếng, nhìn bộ dạng của nàng ta, quả thật là đang lo lắng cho người trên thuyền, thậm chí là hơi có chút lý giải, nghiêm túc nói:

 

- Ăn ít đi một chút, bản thân sẽ nhẹ đi một chút...

 

- Bọn họ không dám!

 

Lão Phượng Hoàng cười ha ha:

 

- Bọn họ mà ăn ít đi, sẽ trở nên suy yếu, sẽ bị người cường tráng hơn ném xuống nước!

 

- Vậy bọn họ...

 

Một tiểu hồ ly khác do dự lên tiếng:

 

- Bọn họ không thể đóng thuyền chắc hơn sao?

 

- Có người đã thử qua.

 

Lão Phượng Hoàng bật cười:

 

- Nhưng bọn họ đều thất bại, thuyền là không tiện sửa, bởi vì tốc độ sửa lâu hơi nhiều so với tốc độ hỏng.

 

Đám tiểu hồ ly ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không ai nói gì.

 

Đối với các nàng, đề xuất mấy vấn đề này thật sự có chút làm khó bọn họ.

 

Hơn nữa bọn họ đều băng tuyết thông minh, tuy chưa trải đời nhiều, nhưng cũng lờ mờ minh bạch chuyện xưa này không đơn giản như vậy.

 

Mà sau khi nghe xong chuyện xưa này, Phương Hành vẫn không lên tiếng, cho tới lúc này, mới không nhịn được mở miệng nói:

 

- Đã ai thử ném người cường tráng nhất xuống nước chưa?

 

- Có!

 

Lão Phượng Hoàng không chút do dự nói:

 

- Rất nhiều người sau khi bị ném xuống nước, tạm thời chưa chết, bọn họ vừa hận vừa đau khổ, thế là bọn họ quyết định trả thù, cũng để cứu những người trên thuyền này, thế là bọn họ bố trí một đại kế hoạch.

 

- Nếu như vậy, Thanh Khâu Hồ Vương đó vì sao không để truyền thừa lớn nhất ở lại Tam Thập Tam Thiên?

 

Phương Hành sau khi nghe xong, cau mày, bỗng nhiên trầm giọng hỏi.

 

Lúc này, hắn đã lười chẳng muốn dùng lời trong chuyện xưa đến hỏi, mà là hỏi một cách trực tiếp.

 

Lão Phượng Hoàng nghe vậy, lại bật cười ha ha:

 

- Bởi vì hắn lo lắng, cho dù những người rơi xuống nước đồng tâm hiệp lực, dù bọn họ làm được chuyện đó, ném người cường tráng nhất trên thuyền xuống nước, nhưng thuyền vẫn hư hỏng, vẫn sẽ lật, đến lúc đó tất cả đều sẽ tái diễn, hắn hậu đại của mình lực lượng quá yếu ớt, sẽ bị người cầm lái mới trên thuyền ném xuống nước.

 

Sau khi Nghe xong câu này, Phương Hành không nói gì nữa, sắc mặt hắn đã trở nên vô cùng cổ quái.

 

Mà Lão Phượng Hoàng lúc này, cũng rất có thâm ý nhìn hắn một cái.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau mấy giây, lẳng lặng nhìn nhau, nhưng chung quy không ai nói gì.

 

Một loại áp lực xuất hiện trong điện, mãi lâu sau vẫn khó tan.

 

Mà Không Không Nhi lúc này, cũng quay đầu nhìn Phương Hành một cái, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng lại không lên tiếng, hắn chỉ chỉ cau mày suy tư một phen, liền quay đầu nhìn về phía Lão Phượng Hoàng, trầm giọng nói:

 

- Tiền bối, hậu nhân của hắn không thể dễ dàng bị ném xuống nước nữa, hiện tại cũng không phải lúc lo lắng tới vấn đề này, chỉ là tất cả mọi người dốc hết toàn lực, đuổi người cường tráng nhất trên thuyền đó xuống nước mà thôi, bằng không sớm muộn gì cả chiếc thuyền đều sẽ chìm, tất cả mọi người sẽ mất đi hy vọng lên lại thuyền.

 

Đến lúc này, hắn dừng một chút rồi lại thấp giọng nói:

 

- Cho nên... Truyền thừa cuối cùng của Yêu giới hiện tại ở đâu?

 

Vấn đề cuối cùng cũng về tới điểm ban đầu, ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lão Phượng Hoàng.

 

- Ngươi là con khỉ thông minh!

 

Lão Phượng Hoàng nhìn về phía Không Không Nhi, khen một câu, lại nhìn Phương Hành, dường như hơi trầm ngâm, thấp giọng cười nói:

 

- Ngươi đã dám ở trước mặt hắn hỏi vấn đề này, liền chứng tỏ các ngươi tin tưởng hắn, vậy ta cũng sẽ không giấu các ngươi nữa, truyền thừa mà lão hồ li đó từ bỏ thanh danh của mình, thậm chí chấp nhận bị con cháu đời sau thóa mạ trăm ngàn năm để bảo vệ ở ngay đây.

 

- Ở đây?

 

Lời vừa nói ra, bọn tiểu hồ ly đều chấn động.

 

Mắt Phương Hành cũng sáng lên, tuy tâm tình vẫn vô cùng trầm trọng, lại theo bản năng nhìn lướt chung quanh.

 

- Các ngươi hiện tại không nhìn thấy, bởi vì cánh cửa đó chưa được mở.

 

Lão Phượng Hoàng bật cười, nụ cười dường như có chút thần bí.

 

- Vậy chìa khóa...

 

Đám người Không Không Nhi nhớ tới lời nói vừa rồi của Lão Phượng Hoàng này, trong lòng đều khẽ động.

 

- Chìa khóa các ngươi đã mang về rồi.

 

Lão Phượng Hoàng nhẹ nhàng giơ tay lên, trong lòng bàn tay có một chiếc mặt nạ.

 

Không Không Nhi cùng với Phương Hành đều ngây ra một thoáng, lại không ngờ Thanh Hồ Quỷ Diện này chính là chìa khóa đó, Thanh Khâu Hồ Vương thật đúng là vòng một vòng rất lớn, đầu tiên là đưa chìa khóa này về Thiên Nguyên, lại để người thừa kế ở Thiên Nguyên cầm trở về, sau đó lạibảo Lão Phượng Hoàng chờ ở đây, nói với người thừa kế đây là chìa khóa, nghĩ như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có chút cẩn thận quá đáng.

 

- Vậy phải như thế nào mới có thể mở được cánh cửa đó?

 

Không Không Nhi không nhịn được nhíu mày, hỏi ra những lời này.

 

Đây là câu mà đám tiểu hồ ly cùng với Phương Hành quan tâm nhất, tất cả ánh mắt đều hướng tới.

 

- Ta hiện tại sẽ không nói với!

 

Lão Phượng Hoàng nghe vậy, lại đột nhiên phá lên cười, khiến cho đám người trong sân lập tức cảm thấy trầm xuống.

 

Nhưng không chờ bọn họ hỏi, Lão Phượng Hoàng đã tự đưa ra đáp án:

 

- Lão hồ li đó vứt bỏ thanh danh, ta cơ hồ cũng vứt bỏ tất cả, mới giữ được truyền thừa này, há có thể dễ dàng giao cho các ngươi? Nhất là cầm chìa khóa này về không ngờ chỉ là một tiểu hồ ly vừa kết thành kim đan, ngay cả tiên anh cũng chưa có? Ha ha, ngươi muốn truyền thừa này, không đơn giản như vậy đâu, trước tiên chứng minh rằng mình có bản sự để lấy được truyền thừa này đi, nếu những hậu nhân này căn bản không đủ năng lực giữ lại những truyền thừa này, vậy chẳng thà không cho các ngươi, bởi vì lấy được bảo vật sẽ chỉ khiến các ngươi chết nhanh hơn.

 

- Cái này...

 

Không Không Nhi Vốn trong lòng cũng có chút tức giận nghe thấy những lời này, cũng trầm mặc, dường như chấp nhận đạo lý này.

 

Bởi vậy sau khi hắn trầm mặc một lúc, chỉ mở miệng hỏi:

 

- Chứng minh thế nào?

 

Đáy mắt Lão Phượng Hoàng có một tia sát khí hiện lên, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo:

 

- Lúc trước lão hồ li là bất đắc dĩ mới không thể không tiếp nhận lời mời tiến vào Vĩnh Hằng Tiên Cung, nhưng trong Yêu giới, cũng thật sự có bại hoại phản bội Yêu tộc, lắc mình biến hóa trở thành đại nhân vật của Tam Thập Tam Thiên, chỉ có điều, lão hồ li thủ đoạn cỡ nào, vẫn lần lượt dùng kế làm thịt hết, chỉ có điều hắn vẫn chưa giết sạch, có một nghiệt súc lúc trước là Yêu Vương, lúc trước sẵn sàng góp sức cho Thương Đế, mở cửa lớn của Yêu giới, lão hồ li dùng hết thủ đoạn, cũng chỉ bức hắn rời khỏi Đại Thương thiên mà thôi, nhưng hiện giờ hắn vẫn sống yên lành, các ngươi đi giết hắn đi!

 

 

Bình Luận (0)
Comment