Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 412 - Chương 1694: Trách Nhiệm Của Vi Sư

Unknown

 

Chương 1694: Trách nhiệm của vi sư

 

 

 

Lục Ma thiên nhất mạch?

 

Vừa nghe thấy nhưng lời Lão Phượng Hoàng nói ra, bất kể là Phương Hành hay là Không Không Nhi đều cảm thấy trong lòng trầm xuống!

 

Bọn họ lại không ngờ, đệ nhất phản đồ của Yêu giới trong miệng Lão Phượng Hoàng này là ở Lục Ma thiên, hơn nữa là một vị Ma Chủ!

 

Lục Ma thiên, đó là loại địa giới nào?

 

Đó là nơi hỗn độn nhất, không có trật tự nhất, trong một mảng Tam Thập Tam Thiên to lớn như vậy, giống như địa ngục nhân gian.

 

Nếu nói Tam Thập Tam Thiên là tiên giới, vậy thì không quá chuẩn xác, bởi vì Lục Ma thiên này chính là Ma giới đối ứng với tiên giới.

 

Chúng tiên có câu cửa miệng, Tam Thập Tam Thiên hiện giờ có ba nửa Tiên Đế, lại không phải là thuận miệng nói đùa, sự thật quả thật là như vậy, hiện giờ Tiên Vương điêu tàn, Tiên Đế hàng lâm, mỗi người cai quản một vực, ba vị Tiên Đế chính là chỉ Xích Đế, Thương Đế cùng với Huyền Đế, nhưng "nửa" còn lại đó chính là nói sáu vị Ma Chủ của Lục Ma thiên, tính sáu người bọn họ chỉ là nửa, là vì chúng tiên đều cho rằng bọn họ không bằng Tiên Đế, nhưng lại không thể không xếp hạng bọn họ vào trong đó, chính là bởi vì bản lĩnh của sáu vị Ma Chủ này thật sự không nhỏ, không nói cái khác, ba vị Tiên Đế đều là người có đại khí phách, trong thời gian ngàn năm này đã giết đỏ cả mắt rồi, Tiên Vương cũng bị trừ bỏ vô số, vì sao vẫn giữ họ lại?

 

Bởi vậy, cũng có người đoán rằng, sáu vị Ma Chủ đó thường ngày lục đục với nhau, ngươi tranh ta cướp, nhưng lúc gặp ngoại địch, sáu người bọn họ sẽ hợp lực đối ngoại, mà lúc sáu người bọn họ liên thủ, cho dù một vị Tiên Đế cũng không thể dễ dàng hạ được họ!

 

Có lẽ có thể nói thế này, nếu không tính chư vị Tiên Tôn, như vậy sáu người này chính là tồn tại mạnh nhất ở Tam Thập Tam Thiên ngoài Tiên Đế ra!

 

Mà người Lão Phượng Hoàng muốn bọn họ giết, không ngờ chính là một vị trong sáu vị này, Đại Ngục thiên Ma Chủ Bạch Hàm Thi!

 

- Nếu có bản sự thì cầm cái đầu hổ của hắn về đây, nếu không có bản sự, các ngươi cũng có thể bắn tiếng ra ngoài, binh sĩ Yêu tộc người nào có bản lĩnh, ai lấy được đầu của Bạch Hàm Thi đó sẽ được kế thừa truyền thừa của Yêu tộc này, ha ha, các ngươi cũng đừng nói ta làm trái ý lão hồ li, không công nhận người truyền thừa hắn lựa chọn, cùng lắm thì ta truyền bí pháp cho ngươi là được, chỉ là trong chuyện này, lão phu là vai chính, trận đại kiếp nạn này đến nhanh hơn so với trong tưởng tượng, ta đã không có thời gian để chờ ngươi từ từ trưởng thành!

 

Thái độ của Lão Phượng Hoàng vô cùng kiên quyết, sau khi nói xong, tay áo vung lên, không ngờ có ý tứ tiễn khách. Hơn nữa Thanh Hồ Quỷ Diện đó cũng bị hắn nắm chặt trong tay, không hề có ý trả lại.

 

Đối mặt với tình cảnh này, Không Không Nhi nhíu mày, trầm mặc không nói gì, mà đám tiểu hồ ly thì phương tấc đại loạn, nhìn nhìn Lão Phượng Hoàng đã đưa lưng về phía, giống như là tượng gỗ vậy, lại nhìn nhìn Không Không Nhi đang đứng trang nghiêm, trầm mặc không nói gì, tới cuối cùng, ánh mắt của họ đều theo bản năng hướng về phía Phương Hành, trong mắt dường như có ý thân thiết, chỉ là không dám xác định.

 

Chuyện Phương Hành là truyền nhân của Thái Thượng đạo, ở Thiên Nguyên không phải là bí mật, rất nhiều người thân cận với hắn, hoặc là một số người có thân phận đều biết việc này, đám tiểu hồ ly này tất nhiên cũng biết, bọn họ thậm chí đều biết con lừa ở Thiên Nguyên mang danh hào của Thái Thượng đạo, đang làm xằng làm bậy chính là sư huynh của mình, đối phương còn từng mặt dày đến nhận thân, chỉ là bị trưởng lão của Thanh Khâu sơn đánh ra ngoài, hiện giờ nghe thấy lời nói mới rồi của Lão Phượng Hoàng, lại liên hệ đến một số lời đồn, bọn họ tất nhiên cũng xác định được chút chân tướng.

 

Chỉ có điều, dù sao hiện giờ mặt của Phương Hành đã thay đổi, hơn nữa vẻ mặt lạnh lùng, lại khiến bọn họ nhất thời không dám nhận thân.

 

- Sư. . . Sư phó?

 

Trong Một mảng trầm mặc, nữ hài có chút đẫy đà xinh đẹp kia rụt rè thăm dò gọi một tiếng.

 

- Nên... gọi là Phương đại gia.

 

Hồ Nữ Tiểu Nhất cũng nói khẽ, sửa lại cách gọi của nàng ta.

 

Thanh âm của nọn họ đều rất khẽ, giống như là đang lo lắng sẽ dọa chạy thứ gì vậy, chỉ là mắt long lanh không chớp.

 

Nhưng chính là thanh âm nhỏ như vậy, lại khiến Phương Hành đang trầm mặc trong chuyện xưa vừa rồi tỉnh lại, hắn thở hắt ra một hơi, quay đầu nhìn về phía bọn tiểu hồ ly, đón những ánh mắt lóng lánh đó, đột nhiên mỉm cười.

 

Cũng chính là nụ cười này đã khiến không khí áp lực trong sân đột nhiên tiêu tán.

 

Cảm xúc lo lắng và sợ hãi trong những ánh mắt long lanh đó cũng trong nháy mắt biến mất.

 

Bọn họ ai nấy chen nhau, có chút do dự, lại có chút bức thiết, dường như đều muốn ùa về phía Phương Hành.

 

Mà Phương Hành lúc này, thì đột nhiên quay đầu nhìn Lão Phượng Hoàng, hắn tất nhiên cũng biết không khí trong sân áp lực như vậy là vì cái gì, ánh mắt rất không vui liếc về phía Thanh Hồ Quỷ Diện mà Lão Phượng Hoàng đang nắm chặt trong tay, sau đó tay khoác lên vai Không Không Nhi, lạnh lùng cười một tiếng:

 

- Hầu tử, việc gì phải khó xử như vậy...

 

Sau đó ánh mắt nhìn về phía đám tiểu hồ ly, cười rất bá đạo hung ác, lại mang theo chút thân thiết:

 

- Con chim già này quả thật đã điên rồi, việc gì phải nghe lão lải nhải, các đồ nhi nói một câu thôi, vi sư sẽ giúp các ngươi cướp lão già này, lấy được truyền thừa, làm thịt lão hổ đầu bạc đó.

 

- Là hắn...

 

- Ô, hắn đúng là sư phó.

 

Một đám tiểu hồ ly vừa nghe thấy khẩu khí quen thuộc này, đột nhiên ánh mắt đều lấp lánh, một chút băn khoăn cuối cùng trong lòng cũng đã biến mất, ùa cả lên, Hồ Nữ Tiểu Nhất thì kích động kéo tay hắn, các tiểu hồ ly khác thì bám lên người hắn, giống như một đám khỉ con, có người ôm chân ngẩng đầu nhìn, có người thì trực tiếp nhảy lên vai hắn, có người lại kéo áo hắn không buông.

 

- Dừng dừng, ngoan ngoãn nói chính sự đi đã.

 

Phương Hành có chút không chịu nổi cảnh tượng này, vội vàng răn dạy vài câu, sau đó nói với Không Không Nhi:

 

- Thế nào?

 

Ánh mắt Không Không Nhi có chút cổ quái nhìn hắn, Phương Hành nói:

 

- Truyền thừa này vốn chính là của đồ đệ ta!

 

Không Không Nhi cúi đầu, nặng nề thở dài:

 

- Không ai tranh với đồ đệ ngươi cả, chỉ là phượng hoàng lão tiền bối nói cũng có đạo lý, nếu muốn tiếp nhận truyền thừa này, tất nhiên phải chứng minh có thực lực để tiếp nhận truyền thừa, Tiểu Nhất nha đầu có lẽ tu vi vẫn chưa đủ, nhưng không phải còn có chúng ta sao? Không phải còn có sư phó ngươi sao? Dù sao ngươi từ lúc nhận đồ đệ cũng chẳng dạy dỗ tử tế, căn cơ của bọn họ không thuần, tu vi không đủ, ngươi ít nhất cũng phải chịu bảy phần trách nhiệm, hiện giờ vừa hay đến phiên ngươi tận trách nhiệm của người làm thầy rồi.

 

- Sao lại nói thế chứ?

 

Hầu tử vừa nói xong, trên mặt của Phương Hành cũng có chút xấu hổ, cúi đầu nhìn bọn tiểu hồ ly, quả thật có chút xấu hổ.

 

Tu vi của đám tiểu hồ ly thật đúng là không được tốt lắm, Hồ Nữ Tiểu Nhất mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan cửu chuyển mà thôi, những người còn lại có hai người bước vào được cánh cửa Kim Đan, đại bộ phận còn lại thì đều là cảnh giới Trúc Cơ, hơn nữa đạo cơ cũng không được tốt lắm, chỉ có Tiểu Bàn tuổi nhỏ nhất thì đỡ hơn một chút, Trúc Cơ trung kỳ, nhưng đạo cơ không ngờ là tiên cơ màu tím, cũng là mầm non hiếm có.

 

Tuổi thế này lại có tu vi như thế, nếu là trước kia, tất nhiên cũng xen như là xuất chúng, nhưng hiện giờ là thời đại huy hoàng thiên tài lớp lớp, tạo hóa vô cùng, lại chỉ có thể xem như là bình thường, chỉ có Hồ Nữ Tiểu Nhất và Tiểu Bàn là có thể miễn cưỡng lọt vào mắt, người khác thì không được!

 

Đối với điều này, Phương Hành cũng quả thật có chút áy náy, không nhịn được lắc đầu nói:

 

- Không trách ta được, tư chất của bọn họ không tốt.

 

Khi ánh mắt của Không Không Nhi hướng tới, đã không che giấu vẻ khinh bỉ!

 

...Chưa bao giờ thấy loại sư phó vô trách nhiệm mà còn giỏi đùn đẩy như vậy!

 

- Được rồi được rồi, là do không dạy dỗ tử tế, giúp các ngươi lấy đầu người, coi như là tận trách nhiệm rồi chứ?

 

Phương Hành đành phải ôm mặt thở dài, sau đó thuận tay bế Tiểu Bàn đang khóc lóc trên cổ mình.

 

- Sư phó rất nhớ ngươi.

 

- Sư phó, sau khi ngươi đu, chúng ta gặp rất nhiều người xấu, đánh không lại.

 

- Sư phó, có người chửi là lão ma đầu, mắng chúng ta là tiểu yêu quái.

 

Tiếng khóc lóc kể lể không ngừng vang vọng bên tai, khiến cho Phương Hành mềm lòng, trong lòng cũng thật sự có chút áy náy, đối với hầu tử Không Không Nhi này mà nói thì hắn tất nhiên có thể không cần để ý tới, nhưng đám tiểu hồ ly này thực sự là không tiện vứt bỏ, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể khuyên bảo mấy tiếng, sau đó mặc cho đám tiểu hồ ly này ôm ấp, chậm rãi bay lên, sau đó cùng Không Không Nhi rời khỏi tiên điện này, có điều lúc cửa tiên điện mở ra, lo lắng ngoại giới lúc này, nhất định đã loạn thành một đống, để tránh phiền phức, liền cùng Không Không Nhi thương nghị một phen, đưa bọn họ vào tiểu thế giới, đỡ bị người ngoài nhìn thấy rồi không tiện giải thích!

 

- Đế tử điện hạ, đế tử điện hạ ra rồi.

 

Vừa rời khỏi tiên điện, quả nhiên lập tức dẫn tới những tiếng hô to ở bên ngoài, giương mắt nhìn, liền thấy hơn trăm Huyết Thần Vệ, cùng với một đám nhân vật đương gia, tiên binh tiên tướng của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, ai nấy mặt đầy vẻ lo lắng đứng ở bên ngoài, bọn họ không tìm thấy cửa vào tiên điện này, chỉ có thể phán đoán đế tử là biến mất ở đây, nửa bước cũng không dám rời, cơ hồ đã lật tung vùng đất này mấy lần.

 

- Hoang mang cái gì, bản đế tử nào có dễ dàng gặp chuyện không may như vậy?

 

Phương Hành lạnh lùng nhìn xung quanh, áp chế tiếng xôn xao.

 

- Đế tử điện hạ, vậy Cửu Linh Phượng Tổ.

 

Thủ lĩnh Huyết Thần Vệ đã sớm chạy lên đón, mặt âm hàn hỏi, đồng thời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nhân mã của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên.

 

Tiên quân tiên tướng của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên cho rằng là đại họa lâm đầu, sợ tới sắc mặt tái nhợt.

 

- Không sao, ta và lão già điên đó chỉ đùa một chút mà thôi.

 

Phương Hành thản nhiên đáp một câu, cho qua việc này, cũng lập tức khiến chư tiên của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên thở phào.

 

Tuy không biết rốt cuộc là đùa gì mà ầm ĩ như vậy, nhưng có những lời này của đế tử, cuối cùng cũng thoát được một kiếp, vừa rồi bọn họ đều bị lão tổ tông giống như phong ma khiến cho sợ hãi, thậm chí đã chuẩn bị tạo phản.

 

- Giải tán đi, bản đế tử thượng có chuyện quan trọng, không có thời gian lải nhải với các ngươi.

 

Phương Hành cũng không muốn giải thích nhiều, thể hiện ra hết đặc quyền đế tử của hắn, đó chính là căn bản không cần giải thích.

 

- Tuân mệnh.

 

Huyết Thần Vệ không dám nhiều lời, trước tiên đáp ứng, nhưng lại không đi, do dự nói:

 

- Chỉ là vừa Tiên Tôn có ý chỉ...

 

Phương Hành hơi ngây ra, quay đầu nhìn về phía hắn, bực mình nói:

 

- Ba lão bất tử đó lại muốn cái gì?

 

Đầu lĩnh Huyết Thần Vệ sợ tới toát mồ hôi lạnh, vội nói:

 

- Ba vị Tiên Tôn muốn mời đế tử. . . tới Lục Ma thiên một chuyến!

 

 

Bình Luận (0)
Comment