Chương 1679: Khổ Tình chú
- Con lừa ngốc....
Trong lòng Phương Hành đã không kiềm chế được, thân hình khẽ động, bay vút về phía ngọn núi đó, một mảng khổ hải này, thùy triều nhấp nhô, ẩn chứa sát khí, dưới nước lại có rất nhiều ma thú lợi hại, cũng không biết là trời sinh đã như thế hay là được Cực Nhạc Ma Chủ nuôi nấng, loại ma thú này linh tính không cao, nhưng lực lượng đáng sợ, một số đã sinh ra khí cơ, lập tức lao ra cắn, lại là trời sinh có tính thủ vệ, chỉ có điều thần thông che mắt của Phương Hành hiện giờ lợi hại cỡ nào, cho dù là Đại La Kim Tiên bình thường cũng không phát hiện ra được thân hình của hắn, lại càng không nói tới những ma thú này, bị hắn dễ dàng đi tới gần ngọn núi, lại thấy một dãy núi này, ở giữa có một động phủ, bố trí một tầng cấm chế, Phương Hành không cần nghĩ ngợi, vận chuyển một thân khí cơ, cả người tựa như vạn vật sơn thủy, lặng lẽ tiến vào trong động phủ.
Vừa tiến vào động phủ, ánh mắt hắn lập tức biến đổi.
Trong động phủ bố trí rất đơn giản, chỉ có một đài cao màu đen, dưới đài là một hàn đàm, mà bên trong hàn đàm không ngờ mọc vô số bụi gai dữ tợn màu đen, mũi nhọn khiếp người, mọc đầy đầm, mà ở bên dưới thì có một tăng nhân áo trắng, ngồi xếp bằng trong hàn đàm, giữa những bụi cai, trên người bị bụi gai cắt qua, máu chảy đầm đìa, tăng y màu trắng đại bộ phận đã đều có màu đỏ!
Mà khi Phương Hành nhìn tới, tăng nhân áo trắng đó cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày tươi cười, ánh mắt yên tĩnh, trong đáy mắt không một gợn song, dường như có ý vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu với hắn:
- Sư huynh, đúng là ngươi rồi!
Nụ cười vẫn rõ ràng vẫn như xưa, thân thiết như lúc ban đầu, không phải Thần Tú thì là ai?
Hô hấp của Phương Hành đột nhiên trở nên dồn dập, sâu trong đáy mắt, có ma khí lạnh lẽo di động.
Hiện giờ Phương Hành chính là bộ dạng Đế Lưu, ngay cả tu vi như ba vị Tiên Tôn của Đại Xích thiên cũng không thể trực tiếp nhìn thấu thân phận của hắn, chỉ có thể dùng phương pháp sưu hồn, nhưng vào một thoáng hắn xuất hiện trước mặt Thần Tú, Thần Tú liền chuẩn xác không sai gọi ra tên của hắn, đây quả thực chính là không thể tưởng tượng, khiến người ta khiếp sợ, nhưng Phương Hành không quan tâm tới vấn đề này, chỉ cảm thấy phẫn nộ vô tận!
Những bụi gai xung quanh Thần Tú không ngờ chính là kỳ trân giống như loại tiên dược, thế gian đã có tiên dược thì tất nhiên sẽ có độc mộc tính chất ngược lại với tiên dược, bụi gai này chính là loại này, chỉ nhìn thoáng qua, Phương Hành liền phát hiện trên bụi gai này không ngờ đều có phù văn trời sinh, có thể thấy được uy lực khủng bố cỡ nào, hắn tin rằng, loại bụi gai này cho dù là cắm trên người Thái Ất thượng tiên,cũng sẽ khiến đối phương thống khổ không chịu nổi, huống chi phía dưới hàn đàm này lại mọc nhiều như vậy?
Quyền đầu hung hăng xiết chặt, Phương Hành nhìn Thần Tú đang ngồi khoanh chân, quát lạnh:
- Sao lại thế này?
Hiện giờ hắn và Thần Tú đã mấy chục năm không gặp, nhưng lúc này nhìn thấy, bộ dạng của Thần Tú lại không có biến hóa, vẫn là bộ dạng tiểu hòa thượng tuấn tú trong ký ức, chỉ là trong ánh mắt lại trở nên bình thản sâu xa, hắn lúc này đang ngồi khoanh chân trong hàn đàm, nước đầm đã tới bên hông, trên người không biết có bao nhiêu vết máu, thậm chí không biết có bao nhiêu mũi gai đâm vào trong nhục thân, nhưng sắc mặt hắn mặc dù có chút tái nhợt, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ thống khổ, chỉ có kinh hỉ, ánh mắt đang quan sát Phương Hành, miễn cưỡng cười nói:
- Sư huynh, không ngờ lại ở đây gặp được ngươi, ngươi sao lại tới? Nhục thân này là của ai?
- Ngươi sắp lấy chồng, ta sao có thể không đến?
Phương Hành nghiêm mặt nhìn vết thương trên người Thần Tú, ngay cả khóe mắt cũng giật giật, trong thanh âm cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu sát khí:
- Mẹ nó, mụ đàn bà thối đó không ngờ dám đối với ngươi như vậy, ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ diệt Cực Nhạc thiên để trút giận giúp ngươi.
Sát khí của hắn lúc này không phải giả bộ, vốn nghe nói Thần Tú sắp lập gia đình, hắn cảm thấy có chút buồn cười, cho dù là gả cho nữ nhân đã cưới một trăm lẻ tám nam nhân, cũng không để ý lắm, cùng lắm mỗi lần động phòng Thần Tú phải xếp hàng là được, nhưng khi nhìn thấy Thần Tú bị nhốt như thế này, cả người lại bị mũi gai vô tận cắt cho máu chảy đầm đìa, lửa giận trong lòng hắn rốt cuộc không kiềm chế được, mẹ nó Cực Nhạc Ma Chủ gì chứ, cho dù là Tiên Đế, lúc này hắn cũng phải tiêu diệt.
Vừa nói vừa giơ tay lên.
Thần Tú lại hơi ngẩn ra, nói:
- Sư huynh, ngươi muốn làm gì?
Phương Hành tức giận nói:
- Còn có thể làm gì nữa, cứu ngươi về thôi.
Thần Tú nghe vậy, lập tức cười khổ, lắc đầu nói:
- Ngươi không cứu được ta đâu.
Phương Hành lạnh lùng cười:
- Vậy ngươi cũng quá xem thường ta rồi, những mũi gai này sao làm khó được ta chứ?
Ầm!
Vừa nói hắn vừa vận chuyển thần thông, tâm niệm khẽ động, dưới lửa giận, lập tức liền có Tam Muội Chân Hỏa sinh ra, dọc theo những mũi gai này mà đốt, sau khi trải qua bốn tế đầu trong Tổ Vu Thập Nhị Tế, hắn đối với chuyển động tiên hỏa dĩ nhiên đã vô cùng thành thạo, nộ diễm theo tinh thần của hắn mà lan ra, cơ hồ là trong khoảnh khắc đã đốt tất cả mũi gai trong hàn đàm thành tro tàn, mà da thịt Thần Tú lại không hề tổn thương chút nào, thoạt nhìn đã giải đi tất cả cấm chế.
- Đi thôi!
Phương Hành quát lạnh một tiếng, liền muốn vươn tay đỡ Thần Tú lên, hắn cũng biết mình dẫn Thần Tú ra ngoài như vậy, Cực Nhạc Ma Chủ tất nhiên sẽ giận dữ, chỉ có điều hắn cũng không để ý, dù sao hiện tại mình vẫn có thân phận Đại Xích thiên đế tử, Cực Nhạc Ma Chủ đó lại có mấy lá gan mà dám làm khó mình? Nhiều nhất là đàm phán thất bại mà thôi, so sánh với Thần Tú, kế hoạch của Đại Xích thiên có được coi là gì?
- Sư huynh, ta không đi được.
Nhưng Thần Tú trên mặt lại không hề có chút vui mừng, chỉ bình tĩnh cười rồi nhẹ nhàng nói.
- Hả?
Phương Hành cũng lập tức nhìn ra vấn đề, nhíu mày.
Hắn đã đốt cơ hồ là hết tất cả mũi gai, nhưng bên trong vết thương trên nhục thân của Thần Tú, không ngờ lại có mũi gai mới sinh ra, chậm rãi trải khắp toàn thân hắn, không bao lâu liền giống như lúc ban đầu, điều này khiến Phương Hành trong lòng càng phẫn nộ hơn, mũi gai thế này không ngờ trực tiếp mọc ra trên người Thần Tú, đúng là một loại chú thuật ác độc!
- Tiện nhân đó thật lớn mật, không ngờ dám hạ chú trên người ngươi, có điều ta trước tiên cứ dẫn ngươi ra ngoài, tất có biện pháp phá giải.
Phương Hành một thân sát khí như nước, giống như núi lửa không kiềm chế được.
Nhưng Thần Tú sau khi nghe xong, lại hơi ngẩn ra, rõ ràng là Phương Hành hiểu sai ý rồi, nhẹ nhàng bật cười nói:
- Sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, ta không đi được không phải bởi vì Khổ Tình chú này, mà là bởi vì... Tất cả những cái này đều là ta tự nguyện.
- Tự nguyện?
Phương Hành lập tức ngây ra một thoáng, ngẩng đầu nhìn Thần Tú.
Qua một lúc, hắn mới thần sắc cổ quái nói:
- Ngươi từ lúc nào thích loại đấy thế.
- Ặc.
Thần Tú cũng ngây người một lúc, cười khổ nói:
- Tuy không hiểu lắm, nhưng sư huynh ngươi hình như là nghĩ tới gì đó không hay.
- Bớt cười cợt đi!
Phương Hành quan sát Thần Tú, trong lòng càng nặng nề hơn, không có hứng thú mà cười:
- Rốt cuộc là thế nào?
- Ài, chuyện này nói ra thì dài lắm.
Thần Tú giống như rất có cảm xúc, thở dài một tiếng, dư vị liên miên.
Có điều vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy thần sắc bực mình của Phương Hành, vội vàng nói:
- Ta sắp...
Phương Hành nghiêm mặt, gật đầu:
- Vậy là ngươi...
- Sư huynh, ngươi là đã nghe chuyện ta sắp cưới vợ chưa?
Thần Tú ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành, trong ánh mắt dường như có nét cười thản nhiên.
- Ngươi không phải là cưới vợ, là lấy chồng, hơn nữa là gả cho người ta làm thiếp.
Phương Hành không chút khách khí vạch trần hắn, vẻ mặt hơi có chút khinh bỉ.
- Ặc, thế cũng đúng...
Vẻ mặt Thần Tú cũng có chút xấu hổ, nhẹ nhàng giơ tay lên, lại nhíu mày, buông xuống, tựa hồ là theo bản năng muốn gãi đầu, chỉ là mũi gai quấn thân, động chút là thấy đau, sau đó liền cứ như vậy ngồi một lúc, mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đây là điều kiện của ta và Cực Nhạc Ma Chủ, ta muốn độ hóa nàng ta, nhưng nàng ta, thực sự người trời sinh đã ở trong Phật môn như ta không biết nỗi khổ của chúng sinh, muốn khuyên người ta buông dao mổ, thật sự là nực cười, bởi vậy ngay cả một thiên kinh văn cũng không nguyện ý nghe ta giảng, trừ phi ta cũng giống như nàng ta, lăn lộn trong hồng trần, biết được nỗi khổ của nàng ta, tâm niệm của nàng ta, mới có tư cách khuyên nàng ta giải thoát. . .
- Sau đó ngươi đáp ứng cho nàng ta ngủ với ngươi?
Phương Hành nghiêng đầu, vẻ mặt khinh bỉ, không chút khách khí nhìn Thần Tú.
- Ặc... Trọng điểm không phải là ở ngủ.
Thần Tú bị vẻ mặt của Phương Hành khiến cho có chút xấu hổ, qua một lúc mới giải thích:
- Ta chỉ chứng tỏ với nàng ta, nguyện ý cảm thụ cảm thụ của nàng ta, nguyện ý làm bẩn tăng bào, vào hồng trần này dạo một chuyến mà thôi. Ta tùy ý để nàng ta gieo Khổ Tình chú trên người ta, thể hội loại tư vị động chút là đau, có tâm tức khổ này, cũng là để nàng ta tin ta, có thể nghe ta giảng một đoạn kinh.
- Trên đời này có nhiều người như vậy ngươi không đi độ hóa, lại muốn độ tiện nhân như vậy?
Phương Hành nghe vậy, chẳng những chẳng hiểu chút nào, ngược lại còn có chút nghẹn lời, tức giận vô cùng.
Lúc này, đã không chỉ là giận vì tao ngộ Thần Tú gặp phải, còn có chút tức hắn cổ hủ.
Trước kia khi đi theo mình lăn lộn, không thấy hắn ngu như vậy.
- Đúng vậy sư huynh, thiên hạ có nhiều người như vậy, vậy ta độ từ nàng ta có ngại gì?
Thần Tú nghe vậy, cũng cười khổ, vẻ mặt lộ ra có chút ảm đạm.
- Bớt lắm lời với ta đi, trước tiên cứ dẫn ngươi ra ngoài đã, rồi một gậy đánh tỉnh ngươi sau.
Phương Hành không muốn nói thiền cơ với hắn, căn bản lười chẳng muốn nói nhiều, tay áo phẩy ra, liền muốn thi triển Tụ Lý Càn Khôn thuật, trước tiên dẫn hắn ra ngoài rồi tính, trong lòng bàn tay, ánh lửa chiếu ra, hóa tất cả mũi gai thành tro tàn, sau đó bàn tay trực tiếp ấn về phía trán Thần Tú, hắn lười chẳng muốn hỏi nhiều, chỉ có một suy nghĩ, dẫn Thần Tú ra ngoài rồi tính.
Thần Tú vừa thấy bộ dạng của Phương Hành, liền biết hắn định làm gì, vẻ mặt cảm động, nhưng khi tay Phương Hành sắp ấn đến trán hắn, vẫn cười khổ, trong ánh mắt thậm chí mang theo vẻ cầu xin.
- Sư huynh, ngươi thực sự muốn cắt ngang tu hành của ta à?