Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 415 - Chương 1698: Con Đường Của Thần Tú

Unknown

 

Chương 1698: Con đường của Thần Tú

 

 

 

- Cái này mà gọi là tu hành à?

 

Phương Hành cơ hồ là hận tới ngứa răng, nhưng tay hắn vẫn dừng ở giữa không trung, không tiếp tục ấn xuống.

 

Hắn cũng biết rất nhiều tu hành cần phải trải qua đau đớn vô tận, không thể tùy tiện cắt ngang.

 

Quan trọng hơn là, hắn từ trong thanh âm của Thần Tú, nghe ra một loại chua xót chưa từng có, tuy khó có thể phát hiện, nhưng hắn vẫn cảm giác được, khiến hắn trong lòng khẽ động, có chút không đành lòng ấn tay xuống, hắn có chút không hiểu, rốt cuộc là dạng kinh lịch gì mới khiến người trời sinh đạo tâm thông minh như Thần Tú lại có ý tuyệt vọng như vậy.

 

- Sư huynh, ta đã đi qua Phật giới. . .

 

Nhìn thấy Phương Hành dừng tay, vẻ mặt Thần Tú cũng lộ ra có chút vui mừng, ngừng lại một chút, mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Phương Hành, nhẹ nhàng nói:

 

- Ta mượn đạo gia tiên lộ, bước vào tinh vực, không theo hẹn của chư vị trưởng lão tiến vào Chư Tử Đạo Tràng, mà là tính tiến vào Phật giới, nhìn phật tích, còn hoàn thành ước định với Tuệ Năng sư huynh, trước lúc hắn trở về trùng kiến Linh sơn.

 

- Sau đó thì sao?

 

Phương Hành đã biết Thần Tú không vào Chư Tử Đạo Tràng, nhưng kinh lịch về sau của hắn thì không rõ lắm.

 

- Ta quả thật đã tiến vào Phật giới, lại phát hiện nơi đó....

 

Vẻ mặt Thần Tú có chút do dự, cũng có chút tuyệt vọng, sau khi hơi dừng lại một chút, vẫn nói tiếp:

 

- Không có gì cả?

 

- Hả?

 

Phương Hành nghe vậy, không nhịn được ngây ra một thoáng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thần Tú.

 

Hắn hiện giờ đã biết, ngay cả Long giới và Yêu giới đều có truyền thừa tương ứng, chỉ đang đợi truyền nhân mà thôi.

 

Phật giới năm đó chính là còn cường đại hơn hơn so với Long giới và Yêu giới, cơ hồ lờ mờ có thể chống lại đạo gia, nhất là Phật Chủ vạn năm trước, dường như đã sớm đoán trước đại kiếp nạn về sau, cho nên mới để lại phật quả, chờ song sinh Phật Tử biện cơ, nối tiếp Phật môn truyền thừa, mà hắn, nếu có thể ở Thiên Nguyên bày ra hậu thủ như vậy, sao có thể không lưu lại nội tình trong Phật giới?

 

- Là thật, không có gì hết.

 

Thần Tú cười khổ nói:

 

- Không có kinh văn, không có phật bảo, thậm chí ngay cả một phật tượng toàn vẹn cũng không có, nơi đó ngay cả thiên địa cũng đều không trọn vẹn, không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại, so với tinh vực bình thường còn hoang vu hơn, căn bản không có bất kỳ truyền thừa nội tình nào.

 

Phương Hành không nhịn được ngây ra một thoáng:

 

- Vậy ngươi sao xây được Linh sơn, sao dẫn được Phật môn vượt qua đại kiếp nạn?

 

- Đúng vậy, nên làm như thế nào?

 

Thần Tú cười khổ:

 

- Ngay cả Phật môn cũng không còn tồn tại, vậy ta sao dẫn Phật môn vượt qua đại kiếp nạn được?

 

Nhìn vẻ mặt lộ ra có chút tuyệt vọng của Thần Tú, Phương Hành liền không nhịn được trong lòng run lên, hắn nhìn, Thần Tú tất nhiên là biết cố sự Lão Phượng Hoàng từng kể, sự tuyệt vọng trong cố sự đó chính là đại kiếp nạn, mà sứ mệnh của Thần Tú chính là dẫn Phật môn vượt qua đại kiếp nạn, nhưng hắn hiện tại rõ ràng là ngay cả tư cách lên thuyền cũng không có, còn nói gì tới độ kiếp?

 

- Mấy chục năm qua, ta vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này!

 

Thần Tú thở dài một tiếng, tiếp tục:

 

- Ta cũng thử làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn một chuyện cũng không thành, điều này khiến cho ta cảm thấy một loại tuyệt vọng, thậm chí vào một lúc nào đó, ta đã bắt đầu hoài nghi an bài của Phật Chủ vạn năm trước, ta nghĩ, có phải ta quả thật là không có trí tuệ, có phải đạo lý của ta vốn chính là sai, ta cho rằng tất cả Phật pháp đều nên bắt đầu từ đầu, bắt đầu từ chúng sinh, nhưng khi thực sự đối mặt lại không biết nên bắt đầu như thế nào, có lẽ, Tuệ Năng sư huynh hắn...

 

Đạo lý mà mình từng kiên trì vạn năm, hiện giờ lại bắt đầu hoài nghi.

 

Trong lòng Phương Hành cũng có chút buồn bã, thể ngộ nỗi khổ trong lòng Thần Tú, cũng không nhịn được thở dài một tiếng, nhỏ giọng an ủi:

 

- Sư đệ, cho dù là nhất thời không nghĩ ra phương pháp chấn hưng Phật môn, cũng không cần thiết phải thất ý mà lấy chồng chứ?

 

Đến đây, trong lòng cũng cảm thấy có chút hoang đường, oán trách nói:

 

- Mấu chốt là sau khi ngươi được gả chồng rồi, còn không phải là lão đại, xếp tận thứ một trăm lẻ chín.

 

- Sư huynh, ngươi lại cười ta rồi.

 

Thần Tú cũng có chút bất đắc dĩ:

 

- Ta thực sự không phải là động phàm tâm, chỉ là trong mấy chục này ta từng truyền đạo, từng giảng kinh, cũng ý đồ muốn cứu vớt thương sinh, xây dựng chùa miếu, nhưng cuối cùng vẫn một chuyện cũng không thành, phật tâm luôn thông minh cuối cùng cũng có phật chướng, cơ hồ là vô tri vô giác sống qua ngày, sau đó, cuối cùng có một ngày, ta mê man dưới cây bồ đề, mơ thấy một vị Phật Đà.

 

- Hả? Phật môn còn có thánh nhân còn sống à?

 

Phương Hành nghe xong, trong lòng lập tức vui vẻ, vội vàng hỏi.

 

- Không phải là Phật môn thánh nhân truyền mộng làm phép.

 

Thần Tú nghe vậy lại lắc đầu nói:

 

- Ta chỉ là trong mộng nghĩ tới cố sự đầu tiên vào ba vạn ba năm trước của Thế Tôn Khẩn Na La Bồ Tát, Khẩn Na La Bồ Tát từng tới một phương ma địa truyền giáo, mà địa phương đó lại là ma căn sâu nặng, không ai có phật tính, không thể truyền đạo, cũng có ác nhân yêu ma hóa thân mười đời, kỹ nữ mười đời, ăn mày mười đời ngăn cản truyền đạo, nhiễu loạn tuệ tâm, Khẩn Na La Bồ Tát mấy năm không có thu hoạch, chư phật đều khuyên Bồ Tát về Linh sơn, song Khẩn Na La Bồ Tát không nhẫn tâm vứt bỏ sinh linh nơi đây, phật tâm càng kiên định hơn, mặc cho yêu ma nhiễu loạn, liền truyền đạo từ yêu ma, với trí tuệ to lớn, phật tâm vô lượng, độ hóa yêu ma cản hắn truyền đạo, cuối cùng bồ đề nở hoa, ba yêu ma ngược lại thành tam đại hộ pháp, giúp Bồ Tát truyền đạo, dốc hết sức xây dựng chùa miếu, điểm hóa sinh linh, từ đó về sau ma địa đó Phật pháp dần dần hưng thịnh, Bồ Tát cũng đắc đạo thành Phật.

 

Phương Hành nghe rất chăm chú, đến cuối cùng kinh ngạc nói:

 

- Nhưng người ta đâu có lấy chồng.

 

Thần Tú không nói gì, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định giải thích, cười nói:

 

- Từ sau giấc mộng đó, ta coi như đã giải được ma chướng, quyết định noi theo tiền nhân, độ hóa ma đầu của Lục Ma thiên này, dùng làm căn cơ của Phật môn, vị Cực Nhạc Ma Chủ Mạc Si Nhi cô nương này từng tham ngộ một số Phật pháp, cũng coi như là có duyên với Phật môn ta, bởi vậy ta liền chọn nàng ta làm người đầu tiên, hy vọng có thể độ hóa nàng ta. . .

 

- Đó chính là đại ma đầu danh chấn hoàn vũ, ngươi ngay cả ta cũng không độ được, lấy đâu ra lòng tin mà độ hóa người ta?

 

Phương Hành không thể nào hiểu được suy nghĩ của Thần Tú, không nhịn được cười khổ.

 

Thế là, vẻ mặt Thần Tú cũng có chút sầu khổ, nói:

 

- Sư huynh, không thể so sánh ngươi với nàng ta được.

 

Phương Hành gật đầu nói:

 

- Đúng, ta còn có phật tính.

 

Thần Tú cười khổ tiếp lời:

 

- ...Ta là cảm thấy nàng ta có hi vọng độ hóa hơn!

 

Phương Hành lập tức ngây ra một thoáng, không biết tiếp lời này thế nào, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.

 

Thần Tú vội nói:

 

- Ngươi xem, nàng ta lần đầu tiên thấy ta không giết ta, còn nói với ta rất nhiều, có thể thấy được là nàng ta có phật tính!

 

- Đánh cược đi, chắc nàng ta chính là nhìn ngươi trông còn có mấy phần tư sắc.

 

Phương Hành trực tiếp xua tay, thật sự không muốn nói nhiều với tiểu hòa thượng hiện tại đã trở nên ngốc nghếch này nữa, cân nhắc một chút, thấp giọng khuyên nhủ:

 

- Sư đệ à, hay là đừng tùy hứng như vậy, theo ta đi đi, đừng ở đây chịu tội nữa, sau khi ra ngoài, ngươi muốn xây miếu, ta cho ngươi tiền, ngươi muốn tìm đệ tử cửa Phật, ta sẽ bảo thủ hạ của ta cạo trọc hết, cái gì cũng được.

 

Thần Tú ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành:

 

- Sư huynh có thể vào Phật môn ta làm hòa thượng không?

 

Phương Hành lập tức nghẹn lời:

 

- Quá đáng quá rồi đó.

 

Thần Tú lập tức bật cười, bộ dạng đã sớm đoán được.

 

Phương Hành bực mình:

 

- Được rồi được rồi, ta muốn độ hóa Cực Nhạc Ma Chủ này chứ gì, đi theo ta, ta giúp ngươi!

 

Thần Tú cười khổ:

 

- Giúp thế nào?

 

Phương Hành cười lạnh nói:

 

- Đơn giản, bất luận ả này có có đáp ứng hay không, ta sẽ bắt nàng ta phải theo ngươi làm hòa thượng!

 

Thần Tú lắc đầu, cười nói:

 

- Sư huynh, phải độ hóa nàng ta, phải chặt đứt dục niệm trong lòng nàng ta!

 

Phương Hành cười lạnh:

 

- Thế thì càng đơn giản hơn, đừng cho là ta không hiểu, không phải sắc tức là không, không tức là sắc đó sao? Ngươi lựa chọn Cực Nhạc thiên Ma Chủ là đối tượng đầu tiên độ hóa, có phải bởi vì nam nhân của nàng ta quá nhiều? Ha ha, ngươi yên tâm đi, sau khi theo ta ra ngoài, ta lập tức sẽ làm thịt hết nam nhân của nàng ta, khiến nàng ta có muốn cũng không còn ai, dứt khoát làm hòa thượng.

 

- Sư huynh quả nhiên có đạo lý của sư huynh.

 

Thần Tú bật cười, sau đó chịu đựng nỗi đao bị gai đâm, giơ tay lên, chỉ vào mũi mình nói:

 

- Nhưng làm như vậy, ta chính là nam nhân cuối cùng của nàng ta, sư huynh, chẳng lẽ ta phải giết chính ta à?

 

- Con người ngươi...

 

Phương Hành có chút nghẹn họng:

 

- ... Cũng quá không nói đạo lý rồi?

 

- Phật lý vốn không phải là đạo lý!

 

Thần Tú bật cười, sau đó hai tay hợp thành chữ thập, theo động tác của hắn, mũi gai càng đâm sâu vào thịt hắn hơn, nhưng thần sắc hắn lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí là tường hòa, chậm rãi thi lễ với Phương Hành, nói:

 

- Sư huynh, ta biết là ngươi lo lắng cho ta, chỉ là thân này của Thần Tú đã hiến cho Phật pháp, chí này là để trùng kiến Linh sơn, dẫn Phật môn vượt qua đại kiếp nạn, những thống khổ này có là gì đâu? Việc này sư huynh không cần phải lo nữa, ngươi là người trong hồng trần, thích nhất là tiêu diêu tự tại, tuy là Phật môn hộ pháp, ta cũng không thể chỉ nghĩ cho mình, để ngươi giúp đỡ, con đường này ta vẫn phải tự đi.

 

- Sao ai nấy cũng đều như vậy thế?

 

Phương Hành trong lòng không nhịn được nhớ tới Ngao Liệt, con rắn này lúc trước cũng muốn đi con đường của mình, bởi vậy rời khỏi mình, đi tìm đạo tâm của hắn, cho đến hiện giờ, sinh tử chưa rõ, loại vướng bận này luôn khiến lòng hắn nặng trịch.

 

- Vậy ta... có thể giúp gì ngươi không?

 

Sau khi trầm mặc một lúc, hắn không nhịn được mở miệng, có chút mất mát.

 

Hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng một thân đầy mũi gai này của Thần Tú, chỉ là, hắn cũng biết không thể ngăn cản.

 

Thần Tú cũng nghĩ một lát, bỗng nhiên cười nói:

 

- Sư huynh có mang rượu không?

 

Phương Hành ngẩn ra, gật đầu nói:

 

- Nhiều lắm!

 

Trên mặt Thần Tú lộ ra nụ cười:

 

- Vậy sư huynh cho ta uống một ngụm rượu được không?

 

Phương Hành cũng trong lòng khẽ động, nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu hòa thượng này, thở dài một tiếng, lấy ra một hồ lô rượu, mở nắp, trong rượu có pha nửa bình Đế Lưu tương, sau đó mới vươn tay ra đưa tới miệng hắn, cho hắn uống một ngụm.

 

Thần Tú trên thực tế chỉ uống một ngụm nhỏ rồi dừng.

 

Hắn hai mắt khép hờ, dường như đang thể hội loại hương vị này, qua hồi lâu mới mắt ra.

 

- Mấy chục này sống trong thất vọng, ta luôn mơ thấy ngày đi theo sư huynh uống rượu ăn thịt nhìn lén tiên tử tắm rửa...

 

Thần Tú nói khẽ, trên mặt lộ ra nụ cười:

 

- ... Thật là hoài niệm!

 

 

Bình Luận (0)
Comment