Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 416 - Chương 1699: Cực Nhạc Ma Chủ

Unknown

 

Chương 1699: Cực Nhạc Ma Chủ

 

 

 

Thần Tú tiểu hòa thượng đã điên rồi. . .

 

Phương Hành trong lòng nghĩ như vậy, hắn có thể minh bạch kiểu tu hành này của Thần Tú, nhưng vẫn có chút khó có thể chấp nhận kiểu tự mình chịu khổ này để làm một số chuyện thoạt nhìn thì có thể giải quyết một cách trực tiếp hơn như vậy được.

 

Chỉ có điều trong lòng hắn cũng minh bạch, mình lần này không ngăn cản được hắn!

 

Tiểu hòa thượng con đường của tiểu hòa thượng, mình có thể giúp hắn chứ lại không thể chặn đường hắn!

 

- Nếu ngươi truyền đạo thất bại, tốt xấu gì cũng để ta biết là ngươi chết trong tay ai, có thể giết người đó để tế điện cho ngươi!

 

Sau khi Trầm mặc rất lâu, Phương Hành nhẹ nhàng nói một câu, sau đó giơ tay lên đánh một đoàn quang hoa vào trong mi tâm của Thần Tú, lại chính là Phù Đồ đại trận đã gần như sụp đổ trong đầu lâu khô lâu, tuy trận này đã cơ hồ sắp sụp đổ, nhưng lực lượng của nó lại không giảm bớt nửa phần, hơn nữa được dưỡng trong cơ thể, cũng có thể chậm rãi chữa trị, thậm chí dưới sự tẩm bổ của Phật pháp của Thần Tú, uy lực cũng sẽ càng lúc càng mạnh, hiện giờ Phương Hành đã biết mình không ngăn cản được Thần Tú, cũng chỉ đành để lại đại trận này cho hắn, trận này vốn chính là vật của Phật môn, cho Thần Tú cũng coi như vật quy nguyên chủ, đối với tiểu hòa thượng này mà nói, cũng là một vật phòng thân!

 

- Ha ha, đế tử từ xa tới vất vả, Si Nhi không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ.

 

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một thanh âm thản nhiên, thanh âm này rõ ràng là từ xa truyền đến, nhưng rõ ràng lại giống như vang lên ngay bên tai vậy, khi nghe thấy thanh âm này, sắc mặt Phương Hành cũng không nhịn được mà biến đổi, không nói gì.

 

- Sư huynh, nàng ta đang tìm ngươi, đừng để bị nàng ta phát hiện, để tránh nàng ta sinh nghi với ngươi, đi đi!

 

Thần Tú ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phương Hành, khi nói ra những lời này, thiên địa cũng đã đại biến.

 

Phương Hành chỉ cảm thấy quanh người mình có lực lượng vô hình hiện lên, thay đổi cấu kết không gian chung quanh hắn, đối mặt với biến hóa này, Phương Hành không nhúc nhích, sau đó chỉ thấy trước mắt tối sầm, khi xuất hiện lại hắn không ngờ phát hiện mình đã ở trên biển bên ngoài, giống như mình vẫn ở đây, vừa rồi tất cả những gì nhìn thấy đều là ảo tượng, Phương Hành trầm mặc một lúc, hắn biết đây là Thần Tú tiềm vận thần lực, đưa mình ra, đây là một loại thần thông vô cùng cao minh.

 

Hắn biết Thần Tú làm như vậy, là đang chứng minh tu vi của hắn hiện giờ với mình, chứng minh tự hắn kỳ thật là có sức tự bảo vệ mình!

 

Chỉ là trong lòng vẫn thở dài một tiếng.

 

Trong tay có đao, lại vĩnh viễn không đả thương người, sư đệ à, ngươi cầm đao này thì có tác dụng gì?

 

- Đế Lưu điện hạ, đã tới Cực Nhạc thiên của ta, lại ngay cả chủ nhân cũng không muốn gặp sao?

 

Khi Phương Hành đang ngẩn ngơ, thanh âm kia lại vang lên, quanh quẩn trong thiên địa.

 

Phương Hành minh bạch, đây là một loại thần thông cao minh, một câu liền có thể vang vọng thiên địa, chắc là vị Cực Nhạc Ma Chủ kia đã phát hiện mình không ở trong hành cung, lại nhất thời không biết mình đi đâu, liền lợi dụng thần thông này để truyền âm gọi mình về.

 

Bất kể mình ở đâu trong một mảng thiên địa này đều sẽ nghe thấy thanh âm của nàng ta!

 

- Được, vậy ta sẽ đi gặp tiện nhân ngươi!

 

Đáy mắt Phương Hành hiện lên một tia hung ác nham hiểm, lúc này, trên sóng xanh xa xa, rõ ràng có một đạo thần niệm đang quét tới, sau mấy hơi thở sẽ tới dãy núi này, Phương Hành cũng không tiện ở lại, tâm tư khẽ động, liền có một đạo sương đỏ xuất hiện, mà hắn cũng trong chốc lát nhảy vào trong hư không, khi xuất hiện lại, không ngờ đã ở chân trời xa xôi, sau đó hắn mới chậm rãi hiển hóa ra thân hình, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nhìn tất cả chung quanh, giống như đi dạo trong sân vắng, chậm rãi bước về phía trước.

 

- Bản đế tử chỉ là dạo chơi chút ở Cực Nhạc thiên mà thôi, phạm phải kiêng kị của Ma Chủ à?

 

Thanh âm này của hắn cũng không lớn, chỉ giống như nói chuyện bình thường.

 

Nhưng rất rõ ràng, khi hắn nói ra những lời này, lập tức liền cảm thấy, thần thức đang quét khắp cả Cực Nhạc thiên lập tức bắt giữ được hắn, sau đó kéo dài qua chân trời, trực tiếp rơi xuống trên người hắn, quả thực giống như là tự mình hàng lâm vậy!

 

- Đây là tu vi của Ma Chủ à?

 

Trong lòng Phương Hành khẽ động, thầm cảm thán:

 

- Thần thức khẽ động liền tra xét khắp thiên địa, đúng là lợi hại thật.

 

Tuy trong lòng cảm thán, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, chậm rãi bước vào thần thức đang quét tới.

 

- Mời đế tử.

 

Trong thiên địa, thanh âm thản nhiên kia lại vang lên, sau đó đột nhiên có tầng tầng mây trôi tụ lại trong thiên địa, sau đó bay thẳng về phía Phương Hành, lại hóa thành một cái thang mây, từ ngoài trăm vạn dặm trực tiếp trải tới dưới chân Phương Hành!

 

Lại là một đạo thủ đoạn thần thông lợi hại đến cực điểm, nhưng Phương Hành lại bất động thanh sắc, nhẹ nhàng bước lên, sau đó liền chỉ cảm thấy thiên địa lượn vòng, cảnh tượng thay đổi, hắn cơ hồ là không tốn một chút công sức nào, liền trực tiếp bị từng tầng mây trôi có tiếp dẫn đi, đợi cho biến hóa chung quanh dừng lại, trước mặt hắn không ngờ xuất hiện một tòa cung điện bồng bềnh giữa trời, ngói xanh tường đỏ.

 

- Điện hạ mời...

 

Ngoài cửa cung điện, đang có một nam tử khí vũ hiên ngang khoanh tay mà đứng, chính là Quân Nhất trước đây từng đón Phương Hành, ánh mắt nhìn Phương Hành lúc này của hắn cũng lờ mờ có chút bất mãn, lại không biểu lộ quá nhiều, chỉ vừa đủ để Phương Hành phát hiện, nhưng lại không đến mức thất lễ, sau khi thản nhiên nhìn Phương Hành một cái, cũng không nhiều lời, chỉ hơi khom người, mời Phương Hành vào điện.

 

- Ôi, mọi người đều ở đây à?

 

Vào đại điện, Phương Hành không khỏi hơi ngẩn ra, trong đại điện này sớm đã có chúng tiên ngồi đầy, bên phải chính là một số tiên binh ma tướng tu vi cao thâm, hiển nhiên là người quyền cao chức trọng của Cực Nhạc thiên, đang lạnh lùng nhìn mình, mà bên tay trái là tiên quân tiên tướng Đại Xích thiên theo mình đến, ai nấy vẻ mặt cổ quái, khi thấy Phương Hành, liền lập tức ra đón, trên mặt mang theo nụ cười khổ, bộ dạng muốn nói nhưng lại không dám nói, hiển nhiên trong lòng cũng đều rất có ý kiến.

 

Cũng không trách bọn họ, thật sự là vị đế tử này của nhà mình không ra gì, vừa đến Cực Nhạc thiên đã một mình lẻn ra ngoài, còn bị người ta bắt được, cũng có chút mất thể diện, vừa rồi ở trong điện đợi hồi lâu, đã có chút thấp thỏm bất an!

 

Hiện giờ chính là đến chiêu an, nên thận trọng, làm việc cẩn thận mới đúng, nhưng đế tử này nhà mình.

 

Ài!

 

Phương Hành cũng không để ý tới bọn họ, chỉ giương mắt nhìn về phía trước, ánh mắt hơi sáng lên.

 

Đầu trên đại điện, trên giường ngọc, chính một nữ tử đang ngồi nghiêng, lười biếng nhìn tới, trên người mặc giáp trụ màu vàng tím. Ngay cả Phương Hành cũng không biết đó có tính là giáp trụ hay không, bởi vì đó chỉ là một bộ giáp che ngực và bụng, xương quai xanh, cổ trắng, vòng eo mềm mại cùng với hai cặp đùi thon dài đều lộ ra trong không khí, dùng ánh mắt bảo thủ của Đại Tiên giới mà nhìn, so với nói là mặc giáp trụ, chẳng thà nói là căn bản không mặc gì.

 

Chính là một vị nữ tử kiều mỵ như vậy đang mặt không biểu tình, ánh mắt thản nhiên quan sát Phương Hành!

 

Phương Hành cũng đang nhìn nàng ta, chỉ đứng trong điện, bởi vì vấn đề góc độ, thứ nhìn thấy khiến hắn có chút đỏ mặt.

 

- Kỳ thật nghĩ sâu hơn, tiểu hòa thượng cũng không tính là chịu thiệt.

 

Trong lòng hắn không nhịn được mà nghĩ vậy, đương nhiên, ngoài mặt không thể không thể biểu lộ, bởi vậy, hắn chỉ mỉm cười nhìn về phía nữ tử kia, hai tay chắp lại, thi lễ, lộ ra vẻ hào phóng phong độ:

 

- Bái kiến Cực Nhạc Ma Chủ!

 

Không cần nói nhiều, có thể ngồi ở vị trí đó, lại có khí độ như vậy, nhất định chính là người đứng đầu Cực Nhạc thiên này!

 

Khi thi lễ, ánh mắt hai người chạm nhau, cả điện nhất thời trở nên tịch mịch, vừa rồi Đại Xích thiên đế tử lặng lẽ rời khỏi hành cung, đi loạn khắp nơi, quả thật có chút phạm phải kiêng kị, Cực Nhạc thiên Ma Chủ tuy không phát hỏa, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi, hiển nhiên cũng không vui vẻ gì, hiện giờ nàng ta gặp được vị Đại Xích thiên đế tử này, không ai biết nàng ta rốt cuộc có phát hỏa, nói gì đó không.

 

Có điều khiến bọn họ thở phào là, Cực Nhạc Ma Chủ và Phương Hành nhìn nhau một cái, cũng chỉ là một giây liền đột nhiên bật cười, như tuyết xuân tan chảy, cười nói:

 

- Đế tử hưng trí thật, không đợi chủ nhân dẫn đường đã ra ngoài đi dạo rồi sao?

 

Nụ cười này giống như biến cả thiên địa này thành màu ám muội.

 

Trong đại điện, tiên quân ma tướng của Cực Nhạc thiên đều vội vàng cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn về phía vị Cực Nhạc Ma Chủ này, ngay cả Quân Nhất có tu vi Đại La Kim Tiên cũng vội vàng quay người đi, dường như không dám nhìn Cực Nhạc thiên Ma Chủ lúc này, mà tiên thị Tiên Quân Đại Xích thiên Phương Hành mang đến lại đều ngây ra một thoáng, người định lực cao, sau khi mắt sáng lên lập tức vận tiên lực chống đỡ ma lực đó, người định lực thấp chút thì không ngờ là quên hết tất cả, có một số người ngơ ngẩn, nước miếng cũng chảy ra!

 

- Ặc,

 

Tu vi như Phương Hành cũng cảm thấy xương cốt có chút ngứa ngáy, ngơ ngác nhìn vị Ma Chủ này thêm mấy lần, cảm thấy ánh mắt của nàng ta lướt qua người mình, giống như sâu trong xương cốt có sợi tóc lay động, có một loại rung động xộc lên.

 

Tuy hắn không đến mức bị đoạt tâm thần, cũng không nhịn được mà nghĩ, nữ nhân này này đúng là quyến rũ tận xương cốt.

 

- Đế tử cẩn thận.

 

Tiên Quân Đứng bên cạnh Phương Hành sau khi ngây ra một thoáng, liền tỉnh lại, vội vàng kéo kéo ống tay áo Phương Hành.

 

- Ả này là đang khảo nghiệm ta à?

 

Phương Hành sao cần hắn nhắc nhở, tâm niệm vừa chuyển liền đã minh bạch dụng ý của vị Cực Nhạc thiên Ma Chủ này, trong lòng lại khẽ động, không để ý đến nhắc nhở của Tiên Quân, cũng không cố ý làm ra thái độ phong thanh vân đạm, ngược lại càng thêm chuyên chú, cười dài nhìn lên người Cực Nhạc Ma Chủ, trên mặt cười tủm tỉm, tuyệt không che giấu sự thưởng thức của mình, thậm chí còn lộ ra có chút si mê.

 

Mấy giây trôi qua, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của Cực Nhạc Ma Chủ.

 

Thời gian chén trà nhỏ trôi qua, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm cái cỗ trắng nõn đó của Cực Nhạc Ma Chủ.

 

Trong đại điện im ắng, một loại không khí xấu hổ khôn kể lặng lẽ xuất hiện.

 

 

Bình Luận (0)
Comment