THÀNH PHỐ VẠN SƯƠNG.
Giữa thánh đường yên tĩnh, cô gái mặt đồ đen khá đơn điệu kín đáo ngồi một mình lẳng lặng ngẫm nghĩ điều gì đó.
“Nhị tiểu thư, chủ tịch cho gọi cô về” – Từ bên ngoài, thuộc hạ từ tốn đến bên cạnh nhỏ giọng nói với cô.
“Cũng muộn rồi, về thôi” -Giọng nói cô dịu nhẹ cực kì dễ nghe và cuốn hút, chiếc nón lớn của cô đã che đi một nữa khuôn mặt nhưng không thể che lấp được sự xinh đẹp bí ẩn của người con gái này.
Bầu trời bên ngoài sớm đã đen mịt âm u từng hạt mưa li ti đã bắt đầu rơi xuống xe cô để tận ngoài cửa nên cô đành dừng lại nép vào hiên nhà tránh mưa một lát, khuôn mặt cô khẽ nở lên một nụ cười nhẹ nhàng yêu kiều hình ảnh mỹ nhân này vô tình đã lọt vào mắt của một người đàn ông đứng cách đó không xa, người đàn ông này lạnh lùng ngay cả đôi mắt cũng sắc lạnh tàn độc tâm tư khó đoán liên tục nhìn nữ nhân xinh đẹp ở đó.
Cơn mưa chấm dứt không lâu, chiếc xe nhanh chóng đưa cô về biệt thự lớn nhà Tư Gia.
“Nhị tiểu thư” – Chu quản gia nhìn cô về nhanh chóng bước ra cúi người chào.
“Xem ra ông ấy không chỉ gọi mình tôi” – Nhìn xung quanh thì có khá nhiều xe đỗ phía trước cổng, chiếc mũ cô từ từ bỏ xuống đưa qua cho người hầu cất đi.
Lúc này khuôn mặt cô lộ ra sự xinh đẹp diễm lệ vô cùng ngay cả phong thái cũng hoàn toàn là cao quý khó ai sánh bằng, dòng máu quý tộc chính là như vậy dù cô có giản dị đến mức nào thì cũng không thể che đi sự danh giá và nét đẹp cực phẩm của mình.
Cô đi vào đại sảnh lớn thì thấy năm người hai nữ ba nam đang ngồi với thần sắc nghiêm túc căng thẳng, Tư Uý Minh thì chậm rãi uống trà tuy không nhìn nhưng cũng biết là cô con gái nào đó cuối cùng cũng có mặt.
“Tư Điềm Hi em đến trễ đó” – Cô gái vừa cất lời chính là người chị cùng cha khác mẹ với cô tên là Tư Mỹ Như còn có cả người anh cả Tư Kiến Trạch cũng đang nhìn cô
“Chào ba” – Cô không quan tâm mấy người kia chỉ nhẹ nhàng bước đến nói với ông một tiếng.
“Ngồi đi” – Tư Uý Minh đưa tay chỉ cô mau đến ngồi xuống.
Ngoài Tư Kiến Trạch, Tư Mỹ Như và Tư Điềm Hi thì Tư Uý Minh còn có người con trai út Tư Kiến Thành vừa tròn mười tám tuổi đang đứng cạnh người mẹ kế của cô là Hồ Phí Nhiên và ở phía sau còn có người em ruột của bà ta Hồ Chí Vũ.
“Người ngoài không biết còn tưởng ba chia tài sản nên gọi cả nhà tới đó” – Tư Kiến Trạch cười lạnh nhìn gia đình Hồ Phí Nhiên không hề kiên nể mà nói.
“Từ hôm nay Phí Nhiên sẽ ở lại Tư Gia, cũng đã nhiều năm rồi và Kiến Thành cũng lớn nên điều này cũng là chuyện tất nhiên ba mong là mọi người sẽ hoà thuận sống cùng một nhà” – Ông nhẹ giọng không cao không thấp thông báo cho mọi người.
“Tốt quá rồi..mẹ, sau này chúng ta có thể gần nhau mà không cần phải hẹn gặp nữa” – Quả nhiên người vui mừng cũng chỉ có mẹ con nhà Hồ Phí Nhiên, Tư Mỹ Như và Tư Kiến Thành.
“Từ một đào hát từng bước một bước vào nhà lớn nhà họ Tư…thủ đoạn của bà đúng là làm tôi nể phục đó” – Tư Kiến Trạch cười lạnh lẽo trong mắt đầy sự khinh miệt.
“Kiến Trạch con chú ý lời nói của mình chút đi dù sao Phí Nhiên cũng là mẹ của con” – Giọng ông quát lên tức giận nhưng Tư Kiến Trạch sớm đã không còn xem trọng người cha đáng kính này từ khi biết chuyện ông ngoại tình còn sinh ra hai đứa con ngoài da thú như vậy.
“Chủ tịch xin đừng tức giận cẩn thận sức khoẻ của ông” – Hồ Phí Nhiên nhanh chóng đi đến vuốt lưng ông khuyên nhủ càng làm cho hai anh em ruột nhà họ Tư thấy nực cười kinh tởm.
“Anh cả ở nước ngoài hẳn là cũng biết chuyện rồi nhỉ” – Tư Kiến Trạch xoa xoa chiếc nhẫn trên tay cười như không cười.
“Ba sẽ nói chuyện với nó sau con không phải lo đâu, về chuyện đấu thầu ba sẽ giao lại cho con và Điềm Hi phụ trách…còn nữa ba muốn con đi sắp xếp một vị trí ở công ty cho Mỹ Như nó lớn rồi cũng nên tham gia vào việc làm ăn ở tập đoàn một chút” -Tư Uý Minh nói vào trọng tâm trong cuộc họp gia đình hôm nay, quả nhiên là sắc mặt của Tư Kiến Trạch hoàn toàn lạnh lẽo nhưng khi vừa nói thì bị ánh mắt của Tư Điềm Hi ngăn lại.
“Càng nhiều người giúp sức thì tốt thôi…đúng không anh hai” – Tư Điềm Hi lúc này mới cất lời nói, Tư Uý Minh rất xem trọng ba đứa con này đặc biệt là Tư Điềm Hi, cô tuy chỉ mới hai mươi hai tuổi nhưng lại cực kì thông minh được việc vô cùng.
“Em gái nói đúng, cứ như vậy đi”-Tư Kiến Trạch trước giờ rất cưng chiều em gái điều này khiến cho Tư Mỹ Như nhiều lần ghen ghét nhưng vẫn không thể làm được gì Tư Điềm Hi.
“Được rồi mọi người quay về nghĩ ngơi đi” – Tư Uý Minh rất hài lòng về thái độ của Tư Điềm Hi nên chẳng nói gì thêm nên nhanh cho giải tán mọi người rời đi.
Gia tộc nhà họ Tư được xem là gia tộc cao quý danh tiếng nhất chỉ đứng sau Lôi Gia ở Đế Đô này, thành phố Vạn Sương mọi người đều biết rất rõ Lôi Gia và Tư Gia có sức ảnh hưởng cao đến mức nào trong mạch kinh tế cả nước nên người ngoài dù có uất ức trước sự uy thế của họ cũng phải nhẫn nhịn nể nang mười phần.
Tư Uý Minh và người vợ đã mất cách đây bốn năm là Lệ Ái Linh có ba người con đó là anh cả Tư Kiến Dương, Tư Kiến Trạch và Tư Điềm Hi.
Khi Lệ Ái Linh vừa phát hiện ông có tư tình với đào hát Hồ Phí Nhiên đó thì Tư Mỹ Như đã hơn bốn tuổi, sự đau đớn của bà khiến cho ba đứa con đau lòng lại càng xa cách với Tư Uý Minh hơn nhất là ông ta quyết định đưa Tư Mỹ Như về ở tại nhà lớn ngay sau khi Lệ Ái Linh mất được một tuần. Người nhà họ Tư cũng chẳng thích gì Hồ Phí Nhiên nên dù bà ta có ra vẻ dịu hiền thanh cao đến mức nào thì cũng không bao giờ thay đổi cái nhìn hèn mọi của họ đối với bà ta.