Tư Kiến Trạch ngoài cổng biệt thự nhìn cô rất bình tĩnh bước ra, khuôn mặt anh hơi lạnh rồi nhanh chóng bước tới hỏi cô.
“Em sao lại muốn anh cho cô ta vào công ty lỡ như cô ta gây phiền phức cho em thì sao” – Là giọng điệu của người anh trai lo lắng cho em gái nên cô chỉ khẽ cười nói nhỏ vào tai anh ta.
“Em có cách khiến cô ta phải tự mình bước ra khỏi tập đoàn Tinh Thạch” – Nụ cười của cô rất nhạt nhưng lại cực kì nguy hiểm không thể đề phòng nỗi.
“Được rồi nếu cô ta gây sự em nhất định phải nói lại cho anh” – Tư Kiến Trạch xoa xoa đầu cô như mọi khi rồi mới lên xe rời đi.
Tư Mỹ Như và Hồ Phí Nhiên lúc này vui mừng không tả nỗi ở trong phòng riêng của cô ta, cả người cậu Hồ Chí Vũ của ả ta cũng ở đó.
“Chị à chưa bao giờ em nghĩ có thể ở trong cái nhà rộng lớn đến như vậy đấy” – Hồ Chí Vũ bị sự xa xỉ trong nhà này làm hoa cả mắt đến nỗi bị choáng vì từng món đồ giá trị trong này.
“Đúng vậy công sức nhiều năm của chị ít ra thì không đỗ sông đỗ biển như thế” -Hồ Phí Nhiên gật đầu cười thoả mãn nằm trên chiếc giường mềm mại êm ái này. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Mẹ à dù sao cũng phải cẩn thận với bọn họ dù sao ba cũng rất tín nhiệm bọn họ đấy” – Tư Mỹ Như cất giọng nhắc nhở.
“Tư Kiến Dương ở nước ngoài không đáng ngại còn một con nhãi như Tư Điềm Hi thì làm được gì chứ…Tư Kiến Trạch mới là chướng ngại làm chúng ta phải đề phòng” – Hồ Phí Nhiên ngồi thẳng dậy giọng điệu nghiêm túc.
“Đừng đánh giá thấp Tư Điềm Hi, mẹ ở ngoài nhiều năm có lẻ không biết nhưng nó còn đáng sợ hơn cả Tư Kiến Trạch nhiều” -Tư Mỹ Như nói mà từ từ thấp giọng, cô ta sẽ không bao giờ quên đi cái ngày cô ta bước vào nhà họ Tư cô ta suýt thì bị Tư Điềm Hi chấn nước suýt chết bởi vì cô ta vô tình động vào di ảnh của Lệ Ái Linh.
Sự vui vẻ chưa hết thì tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cả nhà Hồ Phí Nhiên giật thót người, mở cửa ra càng khiến họ giật mình đó là Tư Điềm Hi và cùng hai người hầu phía sau.
“Ngại quá nhưng mà tôi đến để tiễn khách mời mở cửa ra” – Tư Điềm Hi cười nhẹ nhìn Tư Mỹ Như đang đứng chắn trước cửa.
“Em nói gì vậy chẳng phải ba đã cho phép mẹ ở lại Tư Gia rồi sao..em không nghe lời của ba nói sao” – Tư Mỹ Như dù rất muốn băm cô ra nhưng vẫn gán gượng cười trên khuôn mặt.
“À dì Hồ ấy hả tất nhiên là vẫn có thể ở lại ba đã nói như vậy tôi cũng phải nể mặt ông ấy chỉ là…Hồ Chí Vũ ông ta cần phải ra về rồi” – Lời nói của Tư Điềm Hi khiến Hồ Chí Vũ và Hồ Phí Nhiên kinh hãi nhìn nhau đang định lên tiếng thì Tư Mỹ Như đã bị Tư Điềm Hi đẩy ra một bên bước tới chỗ Hồ Chí Vũ.
“Không phải đâu..cái này, tôi muốn gặp lão gia chắc chắn là có hiểu lầm” – Hồ Chí Vũ cười một cách gượng gạo, đúng là Tư Uý Minh cho phép Hồ Phí Nhiên ở lại nhưng không có nghĩa là Hồ Chí Vũ cũng có thể.
“Xem ra không thể tiễn khách một cách đàng hoàng rồi” – Tư Điềm Hi lúc này đã thay đổi nét mặt đã trở về trạng thái lạnh lùng mà còn là sự lạnh lẽo khiến người ta e sợ.
“À khoan đã..chị sẽ đưa cậu ra ngoài thay em hay em cứ về phòng đi” – Tư Mỹ Như đi đến chen ngang nói với Tư Điềm Hi, Hồ Phí Nhiên cũng nhanh hiểu vấn đề nắm tay kéo Hồ Chí Vũ ra ngoài dù miễn cưỡng.
Tư Điềm Hi nhìn cô ta không nói gì chỉ cười hờ hững một cái rồi quay người rời đi, Tư Mỹ Như tức đến nỗi siết chặt bàn tay ngay cả rân xanh cũng nổi lên. Đều là mang dòng máu Tư Gia sao cô ta có thể chịu đựng mãi một con nhỏ Tư Điềm Hi này cơ chứ.
Ầm ĩ ngoài cổng một lúc thì Hồ Phí Nhiên cũng đi vào nhà đối mặt với Tư Điềm Hi đang ngồi trên sofa lớn chéo chân hờ hững nhìn bà ta.
“Điềm Hi con thông cảm nhé…Chí Vũ từ nhỏ đã có tính nóng nảy..nên là..” – Hồ Phí Nhiên còn chưa nói hết thì Tư Điềm Hi đã buồn chán nói xen vào.
“Ở đây không có ba tôi nên đừng làm bộ làm tịch nữa..mẹ con bà nhàm chán lắm đấy” – Tư Điềm Hi không nể nang mà nói thẳng khiến bà ta phút chốc đờ mặt ra.
“Ta biết là con không thích chúng ta nhưng mà sau này ở chung một nhà cứ mặt lạnh với nhau cũng khiến lão gia không vui mà” – Bà ta đúng là không biết xấu hổ lại dám mang chuyện một nhà ra nói với cô…ai một nhà với bà cơ chứ.
“Vậy thì đeo cái mặt nạ này chắc một chút nếu bị rơi xuống thì…bà tiêu chắc rồi” – Cô cố ý tiến gần lại bà ta ghé sát vào nói bốn chữ cuối làm cho bà ta tức giận cũng phải nhẫn nhịn nụ cười phải giữ trên mặt.
– ————————-
THÀNH PHỐ D – ĐƯỜNG GIAO CHÂU.
Hôm nay Tư Điềm Hi đến Giao Châu cùng với anh trai Tư Kiến Trạch xem xét về khu đất mới này để bắt đầu vào dự án sắp tới.
“Sao em cũng phải đi vậy” – Cô chống cằm bất mãn nói với Tư Kiến Trạch.
“Đây là cơ hội tốt đấy..em chẳng phải rất thích phong cảnh ở núi Xuân Sơn sao anh đưa em đi là cho em ngắm rồi còn gì” – Nghe anh nói lúc này cô mới nhìn ra ngoài đúng là có đi ngang qua núi Xuân Sơn, buổi sáng nắng chói chang rất hiền hoà làm cho người ta cực kì thấy thoải mái.