Bên trong căn phòng khá tối chỉ len lỏi vài ánh sáng của đèn trần đang được bật, nhóm người bắt cóc cô có tổng cộng là bốn người tất cả họ đều bị trói tay chân và giam lại trong một chiếc lồng sắt. Cô ngước nhìn xung quanh cũng cảm thấy hơi lạnh người, không chỉ có những thứ dị hợm để tra tấn người mà trên bàn còn có mấy thứ công cụ hành hạ người ta như chết đi sống lại chỉ nhìn qua thôi cũng đủ khiến người ta sởn hết tóc gáy.
“Làm..ơn tha cho tôi..anh Lôi chúng tôi sai thật rồi..xin anh tha cho tôi” – Gã bị trói toàn thân bị đánh bầm dập suýt thì không nhìn ra người.
“Người sai khiến là ai?” – Tư Điềm Hi lạnh lùng bước đến trước mặt gã đầu sỏ hỏi.
“Chúng tôi không có bị ai sai khiến cả…nhìn cô xinh đẹp nên chúng tôi có mắt như mù cả gan mạo phạm…xin cô tha cho chúng tôi” – Cái tên này sắp chết đến nơi mà vẫn cứng miệng như vậy, Tư Điềm Hi không phải kẻ ngốc tất nhiên sẽ không tin mấy lời này của hắn.
“Xem ra không chịu nói cho tử tế nhỉ” – Cô chỉ liếc nhìn hắn, đáy mặt tràn ngập sự lạnh lẽo vô cảm khiến gã phải hoảng hốt.
Tư Điềm Hi bước đến bàn lấy một cây kiềm sắt đã được đun nóng trước đó đem đến trước mặt gã, thần sắc cô lạnh lẽo không hề có cảm xúc càng khiến gã kia hoảng loạn hơn.
“Cô..cô định làm gì..a…a…” – Gã còn chưa nói ra hết mấy lời cuối thì một bên móng chân và tay của hắn đã bị rút móng ra máu văng dính vào cả quần áo của Tư Điềm Hi, mấy gã kia thì sợ đến tái mặt có người bị doạ sợ đến nỗi ngất đi luôn tại đó.
“Tôi không có kiên nhẫn đâu” – Tư Điềm Hi tiếp tục đưa đến ngón chân thứ hai của gã thì gã đã sợ xanh mặt lập tức khai thật.
“Được..tôi nói..tôi nói hết cho cô” – Gã đó nhìn cô khiếp sợ lập tức trả lời thành thật từng câu hỏi của Tư Điềm Hi.
“Một người phụ nữ đã đưa tiền cho chúng tôi vì cô ta muốn huỷ hoại thanh danh của cô nên đã sai khiến chúng tôi ngay cả thuốc cũng là cô ta đưa…chúng tôi chỉ nhận tiền mà làm thật sự là không có ý gì khác..” – Gã nhanh chóng nhảy chữ trong đầu nói một loạt, Lôi Duật Thiên từ đầu đến cuối giống như đang xem một bộ phim hấp dẫn không lên tiếng cũng chẳng có ý định làm gì.
“Người phụ nữ là ai?”- Tư Điềm Hi nhíu mắt lại nghi ngờ hỏi.
“Tôi không biết cô ta..cô ta che kín mặt tôi thật sự không thấy rõ mặt” – Gã sợ Tư Điềm Hi đến nói nhắm mặt lại mà nói chuyện nhìn vào cũng chẳng giống là nói dối.
“Dáng người thế nào?” – Cô lạnh giọng hỏi.
“Chiều cao tầm cỡ cô giọng cô ta lúc đó hơi bị khàn dường như là đang bệnh…tôi chỉ biết bao nhiêu đó thôi, Tư tiểu thư xin cô ta cho chúng tôi lần này đi” – Gã nhanh chóng cầu xin.
Tư Điềm Hi không hề để tâm mấy lời năn nỉ xin tha của bọn họ mà dứt khoác quay lưng rời đi không quên nói với Lôi Duật Thiên.
“Anh sẽ xử lí họ thế nào?” – Tư Điềm Hi bình thản hỏi.
“Phòng nghiên cứu của bạn tôi dạo này đang thiếu người..” – Lôi Duật Thiên nói một đoạn rồi lại nhìn qua mấy gã sống dở chết dở đằng kia.
“Tuỳ anh vậy, tôi có việc phải đi đây” – Tư Điềm Hi nói xong thì định rời đi nhưng cửa sớm đã bị khoá lại.
“Cô và tôi vẫn chưa xong đâu” – Lôi Duật Thiên cười nhã nhặn niềm nở trông thì rất thân thiện nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng sởn tóc gáy.
“Anh muốn gì?” – Tư Điềm Hi nhíu mày nói.
Lúc này tại một nhà hàng Tây, Hoắc Tịch Giao đang dùng bữa cùng với Nhiếp Hữu Vân theo ý muốn của Hoắc Khương.
“Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của cô Hoắc sao?” – Nhìn Hoắc Tịch Giao từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào thức ăn nhưng lại rất chậm chạp nên Nhiếp Hữu Vân khẽ giọng quan tâm.
“Không đâu đồ ăn rất ngon” – Hoắc Tịch Giao nhẹ giọng đáp, ánh mắt cô hơi đượm buồn làm cho không khí buổi ăn cũng thấy tĩnh lặng.
“Nghe nói hai nhà đã tính chuyện kết hôn vào thời gian sắp đến, thật không vợ của tôi lại là một người xinh đẹp như cô Hoắc” – Nhiếp Hữu Vân vì thái độ hờ hững của Hoắc Tịch Giao nên cũng ngại nói chuyện nhưng ngoài chuyện này ra thì anh ta cũng chẳng biết nên nói gì.
“Chẳng phải chỉ là dự định thôi sao..” – Cô khẽ giọng đáp nhưng ánh mắt lập tức ngẩn ra kinh ngạc…cô thấy Phó Thiệu Bân cũng đến đây.
“Cô Hoắc cô sao vậy” – Nhìn Hoắc Tịch Giao đột nhiên khựng lại anh ta cũng thấy lạ.
“Không..không có gì tôi hôm nay có lịch học ở trường nên phải đi trước đây” – Hoắc Tịch Giao không hề để tâm đến Nhiếp Hữu Vân mà lập tức lấy cặp sách đi vội ra ngoài.
“Để tôi đưa cô về” – Nhiếp Hữu Vân vừa đứng lên định đi theo thì cô gái đã chạy ra ngoài từ lâu thậm chí còn chẳng nghe thấy lời anh ta vừa nói.