Bên ngoài cô nhìn thấy Phó Thiệu Bân ở cạnh anh ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp, sự nhói lòng phút chốc vẫy lên trong người khiến cô đờ đẫn nhìn hai người trước mặt.
“Ngài Phó hôm nay làm phiền anh rồi” – Cô gái kia mỉm cười đưa tay vỗ vỗ vai Phó Thiệu Bân một cái rồi mới vào xe rời đi.
Nét mặt của Phó Thiệu Bân không đổi mà định quay lưng đi thì nhìn thấy Hoắc Tịch Giao đang đơ người đứng một góc cách đó không xa, hắn định lên tiếng thì cô đã nhanh chóng chạy mất.
Gần đây tình hình của tập đoàn Phó Thị đã ổn định nhờ sự giúp sức của Tần Triết Viễn mà tất cả đều đâu vào đó thậm chí vụ kiện lần này có thể giúp cho Phó Thị kiếm được một khoản lớn từ Cung Gia điều này khiến Phó lão gia rất hài lòng còn có ý mời Tần Triết Viễn làm cố vấn của tập đoàn nhưng ý định này đã bị Tần Triết Viễn dập tắt vì ngoài Trình Thị và Lôi Thị ra thì hắn không hề có ý hợp tác với bất kì phe phái nào lần này hắn chịu giúp đỡ cũng chỉ vì một thứ tình nghĩa năm xưa giữa hắn và Phó Thiệu Bân mà thôi.
…….
Tư Điềm Hi bước ra khỏi trụ sở của Xích Ban thì không khỏi ngồi thẩn thờ trong xe một lúc khá lâu mới bắt đầu lái xe đi.
Lời nói của Lôi Duật Thiên vẫn cứ ve vãn trong đầu cô khiến cô thật sự không thể bình tĩnh mà tập chung lái xe, thứ hắn muốn ở cô chính là lợi ích gia tộc ngoài ra hắn rất thẳng thắng nói với cô về việc hôn sự giữa hai bên không thể huỷ bỏ dù cô có muốn hay không thì cô cũng phải đồng ý. Tư Điềm Hi hiểu rõ tình hình của tập đoàn hiện tại, trong lĩnh vực kinh doanh dù Tư Thị là tập đoàn lớn mạnh nhưng nếu trực tiếp đối chọi với Lôi Thị thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Lôi Duật Thiên thứ hắn muốn chỉ có cô còn cô thật sự không muốn bị hôn sự trói buộc, hắn là con người ngạo mạn nhất mà cô từng thấy chỉ đạt được thứ mình muốn mà bất chấp thủ đoạn khiến cô buộc phải chấp nhận.
Trong căn phòng lúc nảy ở R, cô đối diện nhìn hắn với cái nhìn hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn nói ra mục đích của bản thân là cổ phần của Tư Thị và số phần trăm lợi nhuận hàng năm khi kết hôn sẽ tự động được chuyển sang thành một phần của Lôi Thị điều này đối với hắn chỉ có lời chứ không có lỗ.
Hiện tại tập đoàn Tinh Thạch đang dồn năng xuất phát triển trên thị trường chứng khoán và các mảnh bất động sản ở thành phố nếu không có sự chống lưng của Lôi Thị thì đường đi của tập đoàn Tinh Thạch đúng là không mấy dễ đi.
…..
Buổi chiều Tư Điềm Hi cho người điều tra ngày bọn lưu manh kia xuất hiện ở Chu Sa trước đó camera đã ghi lại hình ảnh một cô gái dáng vóc giống như miêu tả của gã kia, Tư Điềm Hi nhìn vào tấm ảnh chụp lại người đó thì không khỏi cười lạnh cô có ngốc cũng có thể nhìn ra người trong ảnh chính là Tư Mỹ Như.
Chuông điện thoại lúc này reo lên, dẫy số hiện lên là của Lôi Duật Thiên.
“Alo?” – Cô hờ hững cất giọng.
“Quên nói với cô chuẩn bị cho ngày mai tôi và cô sẽ cùng đến buổi đấu giá ở Yên Châu”- Hắn thản nhiên nói một câu thông báo rồi tắt máy.
Cái tên này khốn kiếp thật mà xem cô là ai mà tuỳ tiện quyết định như vậy, Tư Điềm Hi không muốn điếm xỉa tới hắn mà cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài thì chợt nhớ ra. Buổi đấu giá ở Yên Châu được tổ chức bí mật chỉ có người ở trong giới Hắc đạo hoặc những người có liên kết với thế giới ngầm mới đến tham dự đây là cơ hội để cô có thể thu thập thêm thông tin của vài người mà cô cần.
Trong biệt thự nhà họ Tư, chiếc Ferari lái thẳng vào sân chỉ cách một chút nữa là tông vào một chiếc Audi của Tư Kiến Thành.
“Chị bị điên à..tôi mới mua xe đấy” – Nhìn một pha đỗ xe hú hồn từ Tư Điềm Hi khiến cho cậu ta sững sốt đứng bật dậy.
“Không muốn tôi đập nát nó thì lập tức dọn cái xe này sang chỗ khác cho tôi” – Tư Điềm Hi lời nói lạnh lùng làm người ta phải e dè nhưng cậu ta không sợ chết mà hùng hồn nói lại.
“Đây là ba mua cho tôi chị dám sao” – Tư Kiến Thành hất mặt khiêu khích đúng là không biết sống chết ngay cả Chu quản gia cũng thấy sợ thay cho cậu ta.
“Tôi cho cậu thời gian mười lăm phút nếu tôi đi ra mà còn thấy thì cậu cứ chống mắt lên xem là tôi có dám đập hay không” – Tư Điềm Hi không nhiều lời với cậu ta mà chỉ quăng lại một lời rồi đi thẳng vào nhà.
Chu quản gia đi theo Tư Điềm Hi vào trong bà nhìn nét mặt của cô hoàn toàn lạnh lùng chắc chắn là sắp xảy ra chuyện.
“Tư Mỹ Như đâu?” – Cô đi đến phòng cô ta mở cửa mà không nể nang nhưng trong phòng rất trống trãi không có người.
“Cô ấy đang ở vườn sau..có cần tôi gọi cô ấy đi vào đây không” – Chu quản gia cũng gấp gáp đáp lời cô.
“Không cần đâu” – Tư Điềm Hi đi qua bà trực tiếp ra ngoài vườn sau biệt thự.