Lưới Tình Hoàng Kim

Chương 45

Ánh mắt Tư Điềm Hi tối lại khó đoán ra cô định làm gì tiếp theo, Lôi Duật Thiên từ đầu đến giờ chỉ đứng ở một bên quan sát dù sao hắn cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô nếu thích cô cũng có thể giết chết người phụ nữ kia.

“Hai năm trước đã xảy ra chuyện gì..bà không nói rõ thì tôi sẽ tống bà vào cái nhà hoang kia một lần nữa đấy” – Tư Điềm Hi kích động lớn giọng làm bà ta khiếp sợ ôm người im lặng.

“Tôi..tôi không nhớ..” – Ngô Sính Y lắc đầu nhất quyết không nói gì, bà ta góp cuộc là điên thật hay điên giả cũng chưa biết.

“Giờ người cần bắt về là Hồ Phí Nhiên..em phải bình tĩnh trước” – Lôi Duật Thiên kéo cô lại nhẹ giọng nhắc nhở, giọng nói của người đàn ông giống như đợt gió êm tai lướt qua khiến cô trở về thực tại thoát khỏi bóng tối.

“Nếu bà ta là hung thủ…tôi sẽ mất kiểm soát ra tay giết bà ta mất” – Tư Điềm Hi lầm bầm ngay cả bàn tay cũng hơi run lên vì kích động tâm lí.

“Dù có giết thì cũng là tôi giúp em chôn xác em sợ cái gì chứ” – Lôi Duật Thiên ôm cô vào lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc cô giống như nân niu một món bảo bối nhỏ.

Từ Khiêm đúng là không tin nỗi đây là Lôi tổng mà anh ta biết sao, con người có thể thay đổi thất thường nhưng Lôi Duật Thiên thế này thật sự là doạ chết người ta.

Trong xe, Tư Điềm Hi đã bình tĩnh lại hơn nhiều nhưng cô vẫn chưa biết Lôi Duật Thiên sắp đưa mình đi đâu. Cô nhìn ra cửa sổ nhận ra đường đi không phải dẫn đến nhà hay công ty mà là ra biển.

“Anh đi đâu vậy?” – Tư Điềm Hi nhìn hắn.

“Sóng biển có thể là âm thanh xoa dịu tâm hồn người khác..ra đó hóng mát một chút” – Hắn lái xe ra biển.

“Thật ra..tôi đã bình tĩnh lại, anh không cần làm vậy đâu” – Tư Điềm Hi lúc này đột nhiên có hơi rung động không dám nhìn thẳng người đàn ông này.

“Đi thôi..” – Xe đã đến trước biển, sóng biển vỗ đến nghe đúng là khá tốt cho tâm trạng của cô hiện tại.

“Anh không về công ty sao?” – Lôi Duật Thiên là tổng giám đốc JL một ngày có trăm công ngàn việc chờ đợi hắn sao hắn lại có tâm tình đi ngắm biển cùng cô vậy được nhỉ.

“Ở đó có người lo liệu không cần lo” – Lời này nếu mà Chung Hạo có thể nghe thấy thì hẳn là cậu ta khóc thét mất, trong lúc Lôi tổng của họ đang cùng người đẹp ngắm cảnh biển thì cậu ta đang sắp ngất xĩu với đống hồ sơ chất như núi trên bàn làm việc.

Bầu trời yên ả bình lặng chỉ có tiếng sóng biển vỗ nhẹ quả nhiên tâm trạng của Tư Điềm Hi đã tốt lên hẳn, tách cafe nóng Lôi Duật Thiên nhẹ nhàng đi đến đưa cho cô càng làm cho trái tim lạnh lẽo bao năm qua của nàng phút chốc tan chảy ngay cả cô cũng thấy mình kì lạ.

“Lôi Duật Thiên..tôi phát hiện ra anh không tệ chút nào” – Tư Điềm Hi cầm cốc cafe nóng lên mỉm cười ôn hoà nói.

“Nếu tôi nói thích em..em có thể suy nghĩ đáp lại tình cảm của tôi một chút không?” – Cô hơi ngẫn ra trước lời nói của Lôi Duật Thiên, người đàn ông này nói “thích” cô sao…

“Đừng đùa nữa..” – Tư Điềm Hi cười nhạt.

“Tôi nghiêm túc thích em đấy..từ lúc gặp tôi đã để mắt đến em rồi em không tin cũng được chỉ là hiện tại tôi có thể chắc chắn sẽ không làm gì tổn thương đến em..” – Lôi Duật Thiên đưa tay xoay người cô lại ép người nhìn mình, nét mặt cương nghị điển trai của người đàn ông khiến cho trái tim thiếu nữ thật sự mất kiểm soát hai má cũng ửng đỏ lên.

“Dù tôi có như thế nào anh cũng sẽ ở cạnh bên tôi không rời sao?” – Tư Điềm Hi không muốn từ chối đoạn tình cảm này mà cất giọng hỏi lại.

“Dù em có muốn đi tôi cũng sẽ bám lấy em cho đến chết không rời” – Lôi Duật Thiên rất kiên trì dứt khoác, Tư Điềm Hi khẽ cười dịu dàng thay cho một câu trả lời “em đồng ý” rồi ôm lấy hắn một cách ấm áp mùi hương của người đàn ông vây lấy cô thật sự khó tin có một ngày cô có thể cảm nhận được tình yêu lại còn là tình yêu từ Lôi Duật Thiên.

Bầu không khí phút chốc trở nên ái muội, người con gái nhìn hắn ánh mắt không còn sự kiên dè hay chán ghét mà chỉ là một màu yên tĩnh ấm áp. Lôi Duật Thiên nhìn người con gái xinh đẹp trong lòng mình không kiềm được hôn lên đôi môi ngọt ngào, nụ hôn như lấn át cô hoàn toàn cho đến khi cô không thở nỗi nữa thì hắn mới buông tha cho cái môi nhỏ nhắn đó.

“Lỡ ai nhìn thấy thì sao” – Tư Điềm Hi hơi đẩy hắn ra nhỏ giọng nhắc nhở, dù sao hai người họ cũng là có tiếng tâm nếu khơi khơi bị lên báo trang nhất còn có hình ảnh ái muội thế này thì đúng là hơi quá đà.

“Thế thì về nhà anh nhé” – Lôi Duật Thiên sát gần lại hưởng thụ hương thơm của người con gái, khoé môi hắn nhếch lên nụ cười thoả mãn chứa đầy sự mê đắm dục vọng.

Bình Luận (0)
Comment