Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 1

Chuyển ngữ: Trần

Cái tên Trương Xung Thiên này thật đặc sắc hết chỗ nói! Theo như cách nói của làng chúng tôi, tên xấu dễ nuôi, thì coi bộ tình hình này là cha mẹ gã vốn dĩ chẳng muốn để gã sống.

Lúc tôi nói những lời này thì đang bị gã đè ra giường móc lỗ hậu.

Mẹ kiếp cũng chẳng phải động biển chứa vàng bạc châu báu gì, có cần thiết phải thế không? Hơn nữa anh cũng chỉ là tay lái thuyền chứ chả phải hải tặc!

Trương Xung Thiên chẳng buồn ngẩng đầu. "Em biết đếch gì! Ông đây từng đến Xô-ma-li rồi đấy!"

"Cứ từng tới Xô-ma-li thì là hải tặc chắc? Tôi bị anh ** đây cũng có dám tên là Trời ** đâu! A~ Thôi mà, thôi mà..."

Giường lắc lư cọt kẹt đến mãi tận nửa đêm. Hứ, tôi chống mắt lên coi, chân giường với eo tôi, cái nào gãy trước.

Trương Xung Thiên tên thì thần thánh là vậy, người thì chẳng khác gì súc vật, hễ ** là dai dẳng không dứt. Nếu không phải gã ra giá cao nhất, ai mà chịu cho nổi.

"Cây hàng của anh ta nổi hai mươi phân không?" Lúc trước Phan Phi Phi từng hỏi tôi.

Cậu ta tự xưng là người Thượng Hải, khẩu âm thì sắp chạy tới tỉnh Hắc Long Giang luôn rồi. Nếu không phải bị ngăn cách bởi dãy Tiểu Hưng An, khéo còn theo sông Bureya thẳng tiến về phương bắc.

Cậu ta cằm nhọn, cười lên càng sắc lẻm.

Tôi trầm tư hút thuốc, ghét nhất là bị người khác quấy rầy.

Cũng mở mồm ba hoa: "Được thế đếch nào~ Cũng nhàng nhàng thôi, độ hơn một thước chứ mấy."

(Một thước = 1/3 mét =]]]]])

Phan Phi Phi tựa vào sân khấu lớn trong quán bar phong cách đồng quê Mỹ, cười cứ phải gọi là dâm đãng hớp hồn người.

"Ngài Jackson lần trước mới hơn hai chục phân mà đã giã cho tôi cả ngày không xuống nổi giường. Một thước thì có mà ** đến chân xoạc thẳng luôn ấy chứ..."

Luồng suy nghĩ bị ngắt ngang, tôi định thần lại, quay sang đốp chát với cậu ta, tự khắc miệng lưỡi cũng ngoa ngoắt. "Ông đây chả được cái gì, chỉ được mỗi cái dẻo dai. Chậc chậc chậc, trời cho cái vốn kiếm cơm bằng nghề này, xoạc chân chỉ là kỹ thuật cơ bản..."

Tôi nói những lời này là để khích cậu ta. Phan Phi Phi đĩ đượi hết chỗ nói, phải nỗi người cứng, chân không ép được, hông chẳng nâng được. Chuyện hồi trước bị tên người Mỹ ** đến trật khớp còn trở thành trò cười của cả quán rượu Cali suốt nửa năm.

Quán rượu Cali ở bến cảng, khách khứa đa phần là thủy thủ từ đủ mọi nơi trên thế giới. Người Mỹ hào phóng, người Anh lịch thiệp là những đối tượng được chào đón nhất.

Người qua lại nườm nượp, đôi lúc một câu chuyện cười qua miệng chúng tôi phải xào đi xào lại đến vài trăm bận, cuối cùng nói ra đến mình cũng chẳng cười nổi nữa, chỉ đành trở thành mấy câu bông lơn chẳng cần vắt óc suy nghĩ. Có thể khiến khách vui cũng coi như là vét hết giá trị cuối cùng rồi.

Lúc tôi nói đến xoạc chân, ánh mắt của mọi người cùng hừng hực hướng về phía bên này, xem có bới móc được chuyện gì hay ho không để buổi tối trước khi chuyến tàu cuối cùng cập bến còn vơ vét cho mình thêm chút vốn liếng.

Tôi thuộc loại thích thể hiện, càng đông người lại càng sĩ. Vừa định mở miệng ba hoa chích chòe, chợt cảm thấy cổ áo thít chặt tới độ thở không nổi. Quay đầu lại, thấy Trương Xung Thiên đang trừng mắt từ trên cao nhìn xuống tôi, xách tôi lên hotel trên tầng hai.

Phan Phi Phi huýt sáo theo, "Úi dà~ Đi xoạc chân kìa!"

Tôi lười để ý đến cậu ta. Sáp lại bên Trương Xung Thiên để gã thả mình ra, rồi ôm lấy cánh tay gã. "Anh giai ơi, em nói chơi thôi mà." Được lắm, lâu lâu không thấy đến, cánh tay lại đô hẳn ra rồi.

Quan hệ giữa chúng tôi là vậy đó, bao đứt.

Nếu tính phí theo lượt, mỗi lần một trăm. Bao tháng năm ngàn. Còn bao năm thì vẫn trả theo tháng, mỗi tháng bốn ngàn.

Gã bao cả năm, cũng đồng nghĩa với việc tôi không thể tiếp khách trong khoảng thời gian này, chỉ được để gã **.

Con người gã chỉ lạnh lùng ngoài mặt chứ tính cách thì rất được. Gã ném tôi lên giường, mình thì bỏ đi tắm. Vừa xuống thuyền, trên người mướt mồ hôi lẫn mùi ngai ngái của biển cả. Dù sao thứ gì gã thấy không tốt thì sẽ không bắt tôi phải thử.

Tầng hai của quán rượu là khách sạn. Ông chủ họ Trần có con mắt rất tinh đời, cơ hội làm ăn nào cũng bị lão vắt kiệt. Quả nhiên, ngoại tôi nói cấm có sai, thông minh quá đếch cao nổi.

Ngẫm lại thì khéo Trương Xung Thiên chắc phải thuộc loại có đầu không có não, người cao chọc trời, bước ra từ phòng tắm còn phải khom lưng.

Gã quấn khăn quanh thân dưới, những giọt nước lấp lánh lăn trên cơ bụng nhấp nhô, nước da hơi sẫm chợt bóng loáng.

Có đôi lúc tôi chẳng biết là hai đứa tôi, đứa nào đá phò.

Tôi bị ôm vào lòng, cắm vào trong, gã cũng thở ra một luồng hơi nóng rực trên ngực tôi.

"Em còn tính chơi tôi nữa hả?" Gã túm lấy mông tôi, ra sức dộng vào cây hàng của mình

"Ý, ý em là, anh khôi ngô, như thế, cần gì phải đi đá phò?" Nói một câu mà bị ** cho rời rạc cả.

Đôi mày rậm của gã nhíu lại, tức tối ấn tôi xuống, cắm vào từ đằng sau, không để tôi trông thấy mặt gã.

Phiền thế không biết! Cái tên này chẳng biết phân biệt khen chê gì sất! Ngày thường thả rắm cũng dỗ được, đến lúc thật lòng khen gã thì gã lại xị cái mặt ra.

Để ông đây! À mà để xem... Bàn tay của gã to như cái bừa, cánh tay rắn chắc như cột buồm, gân xanh nhô lên thẳng tới tận bắp tay. Thôi vẫn là miễn đấu võ đi vậy.

Mắt đảo láo liên, tôi nảy ra sáng kiến. Xem ông đây có kẹp chết anh không!

Đệt!

Bép!

Khi màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống, tôi quay lưng lại với gã, chẳng buồn nhúc nhích, chẳng hề có chút ý thức phục vụ gì gọi là có.

Gã sáp tới, "Giận đấy à?"

Tôi trùm chăn kín mít, chẳng buồn đoái hoài.

Tổ sư, mông ông đây đến giờ vẫn còn mất cảm giác, chắc chắn là bị cái bừa kia chọc thành lỗ thủng mẹ nó rồi.

"Không phải anh cứ gào lên khít quá khít quá đó sao, tôi khít rồi mắc gì còn tét đít tôi?"

Đúng là không trộm được gà còn mất nắm thóc, sống sao cho vừa lòng, tôi quả là xui xẻo mà...

"Bảo khít là đang khen em đấy thôi, bình thường đã khít vừa phải đủ xài rồi... Tự dưng ra sức kẹp... thành ra chặt quá..."

Tay gã dò dẫm bên dưới, đặt lên hai cánh mông của tôi, xoa nắn nhè nhẹ.

Đầu rúc vào hõm cổ tôi, tóc tai cọ đến là ngứa ngáy.

"Được rồi được rồi, thêm tiền cho em."

"Năm trăm."

"Được."

"Không, phải bảy trăm."

"Thế làm thêm nháy nữa?"

"Thôi... năm trăm thì năm trăm."

Đau đớn giảm bớt, quay lưng lại là một hảo hán. Tôi như con đỉa bám dính lên người gã, nhiệt tình hết gọi anh ơi lại ba ơi. Gã vô cùng hưởng thụ, tôi thực chẳng hiểu đám người này sao cứ thích được gọi già đi như vậy. Trên người gã có mùi dầu gội Tam Phúc mà tôi rất thích. Ở nội địa không có loại mùi này – mùi trái cây ngọt ngào.

Người Trương Xung Thiên nóng hầm hập, Hồng Kông cũng nóng. Trước kia tôi chưa từng chịu cái nóng như vậy, nhưng nóng khác với lạnh. Lạnh có thể chết người được, nóng chỉ cần quen rồi là ổn.

Trương Xung Thiên chỉ được cái lắm mồm trong chăn thôi, hễ xuống giường là cậy răng nửa ngày chả nói một câu. Đa phần gã chỉ nán lại một đêm, lúc nào chạy tới Ma-lắc-ca thì tuần tới một lần, chạy xa thì có khi cả tháng mới thấy quay lại.

Tôi ngồi đọc sách trong nhà ăn của quán. Sofa đỏ chót đi kèm với "Chuyện làng nho", tô điểm cho quán rượu trần tục này thêm biết bao nhiêu là ý thơ!

Phan Phi Phi kéo một gã đàn ông lượn qua lượn lại miết, chỉ vào tôi, dùng thứ tiếng Anh chẳng biết của nước nào, giới thiệu với người ta: "Ở Trung Quốc có truyền thuyết về một người đàn bà chờ chồng mình trở về, rất lâu rất lâu sau, biến thành một tảng đá. Cậu ta chính là tảng đá đó đấy."

Người Mỹ thường sẽ cười ha hả, nói: "Wow~ Amazing!"

Người Anh đều sẽ hơi ngả mũ ra hiệu, vươn tay ra gọi cho tôi một ly hồng trà.

Bà nó chứ! Cạn ly!
Bình Luận (0)
Comment