Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 2

Chuyển ngữ: Trần

Trương Xung Thiên đi suốt nửa tháng, lần trước quên không hỏi gã đi đâu... Tiền tháng này còn chưa đưa tôi nữa! Tôi đã bảo cứ trả theo quý đi rồi, gã cứ nằng nặc đòi trả từng tháng một. Tôi bảo có khác quái gì nhau... không được bớt xu nào đâu đấy!

Gã đang cạo râu trong buồng tắm, chẳng nói chẳng rằng.

Tôi không thể xị mặt ra với người ta được, vội ngoan ngoãn lăng xăng chạy tới giúp, "Anh ơi, anh trả theo quý đi, em bớt giá cho."

Gã nhét dao cạo vào tay tôi, ra chiều bảo tôi cạo cho gã, mình thì ngồi lên nắp bồn cầu xả nước. "Em có bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu đi. Tôi sợ vài ba tháng không tới khéo em đói chết ra đấy."

Tôi cười muốn sái hàm, "Anh nhìn em giống người sẽ bị đói chết lắm à?"

Cười được nửa, tôi nhìn sắc mặt gã, biết mình lại lỡ lời rồi! Một tên đĩ đực, không chết đói thì chẳng phải đi tiếp khách sao?"

"À... ha ha." Tôi ngượng ngùng gãi đầu, giả bộ phải xuống tầng lấy đồ.

Bị gã kéo giật lại, "Úi da, chân chân chân..." Tôi lập tức kêu đau, gã quả nhiên buông lỏng tay, tôi thừa cơ khập khiễng chạy ra ngoài.

Lúc gã thu xếp xuống dưới lầu thì tôi đang tán dóc với đám đàn bà con gái. Các cô ngồi một bên đợi khách, ngăn giữa chúng tôi là nửa vách tường hoa văn thông giữa quán rượu.

Thường giữa nam nữ không có giao tiếp gì mấy, như là xem thường lẫn nhau. Bước ngoặt trong quá khứ của tôi ấy là vì để xin lỗi Trương Xung Thiên, bèn chạy đi nhờ chị Trương chỉ bảo cách vá áo. Đám chị Trương ngồi trên sofa cuộn len, bảo rằng muốn đan áo gửi cho người nhà.

Chiều gần như không mấy khách khứa, nắng rọi qua cửa kính xanh, hắt lên chân họ. Trong số họ, có người để chân trần, có người ngoắc ngón chân vào một đôi xăng đan thêu hoa - loại mà phụ nữ Đông Nam Á bên này thường đi, còn có chút gót cao.

Nếu không biết thân phận của họ mà chỉ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ thư thái của họ, tôi nghĩ, giá mà mẹ và chị cũng ở đây thì tốt biết bao.

Tôi đứng dưới chân cầu thang, nhìn đến ngây ngẩn.

Đám chị Trương nhìn nhau, xì xào í ới gì đó, rồi gọi tôi lại: "Út à, tới bên ni làm cái chi rứa?"

Hồi đó tôi còn chưa quen với họ, cũng không hiểu sự gần gũi của chị ấy, "Em định hỏi cách vá áo ấy mà chị."

Chị Trương trông thướt tha nhất, cười lên bộ ngực cũng khe khẽ rung theo. "Tính may áo cho anh chàng nhà mi đó phỏng?" Mấy người xung quanh cười rộ lên, những cô khác đang nằm rạp trên sofa nghỉ trưa cũng lục tục dậy, bu tới hóng hớt.

Da mặt tôi có dày thế nào đi nữa cũng thấy hơi ngượng, "Tự vá, tự vá thôi..."

Chị Trương xua những người bên cạnh đi, kéo tôi lại, trải áo ra nhìn, "Úi... rứa áo nhà mi rộng ra phết nhở."

"Ha ha ha ha..." Đám đàn bà vây tôi vào giữa, cứ từng cặp chen nhau ngồi một chiếc ghế đẩu, chân vắt chữ ngũ, mặc xường xám vải bó sát người, tóc buông xõa, còn chưa trang điểm, vừa chân chất vừa tự nhiên.

Tôi quẩn quanh giữa mùi hương và sự bình lặng của họ, như thể còn ở chốn quê nhà.

Sau này tôi làm thân với họ rồi, thường chạy tới kể mấy chuyện mới mẻ dạo gần đây.

Lúc Trương Xung Thiên đi xuống, tôi còn đang kể về bộ phim chiếu rạp gần đây. "Ziegfeld vĩ đại[1]" không dễ kể, tuy họ không thích nghe, nhưng lại ngại tự mình tới rạp chiếu, thấy áp phích dán bên ngoài, bèn chạy về bảo tôi đi xem. "Mi về kể kỹ lại cho chị nghen, chi tiết vặt vãnh cũng đừng bỏ sót!"

([1]Một bộ phim ca nhạc kịch sử thi của Mỹ năm 1936 do Robert Z. Leonard đạo diễn và Hunt Stromberg sản xuất.)

"Thiên thần đường phố[2]" kể được một nửa, đám đàn bà đều lau nước mắt. "Xem ra phận con hát cũng thê thảm chẳng kém chi phận làm đĩ chúng mình..."

([2]Một bộ phim cánh tả của Trung Quốc năm 1937 của đạo diễn Viên Mục Chi.)

Trương Xung Thiên gọi tôi lại, tôi chỉ đành cáo lỗi với họ, xin lần sau kể tiếp.

"Phải đi rồi đấy ư?"

Trương Xung Thiên gọi ly rượu, "Muốn tôi đi tới vậy sao?"

Tôi bảo: "Nào có đâu... Em còn chả mong ngài ngày nào cũng tới ấy chứ, phải nỗi sợ làm lỡ ngài kiếm tiền."

Trương Xung Thiên liếc tôi một cái, chả hiểu sao bỗng dưng bật cười... Hàm răng trắng sáng, mày rậm mắt cụp cùng cong cong. Trưa trờ trưa trật, trời nóng muốn ngất, vậy nên tôi cũng thấy hơi chếnh choáng.

Tôi gắp đá cho gã, ly rượu lành lạnh, tay gã sờ lên cổ tay tôi cũng vừa ướt vừa lạnh, khiến tôi kìm lòng chẳng đặng.

Tôi ngoắc ngón tay út của gã. "Thế anh đừng đi nữa nhé."

Gã ôm tôi giữa hai chân, tay xoa nắn mông tôi. Tôi sắp bị nắn đến chuyển hướng, định đưa gã lên lầu, thế mà rồi gã nhìn tay, nói: "Ừm, lau sạch rồi!"

Rồi quay đầu rời đi...

Tôi... đệt mẹ anh!

Gã đi suốt nửa tháng chẳng quay lại.

Tôi thực sắp chết đói tới nơi rồi... Phan Phi Phi khinh bộ dạng bê tha được bữa nay chẳng lo bữa mai của tôi ra mặt. "Mẩu bánh mì cuối cùng đấy, đớp xong rồi đi chết đi."

Bọn họ có tiền đều gửi về nhà, tôi và Phan Phi Phi chẳng có nhà, có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu. Nhưng thường cậu ta chỉ thích ngủ, tôi lại thích đi xem phim, gần như tháng nào cũng tiêu hết nhẵn.

"Cái đồ què chết dẫm, suốt ngày xổ ra ngoài chạy lăng nhăng! Biết điều ở yên trong nhà không được à..."

Hai đứa tôi thuê cùng một phòng, ở ngay con ngõ đối diện với rạp chiếu phim. Trên đầu là vô số gậy trúc phơi quần áo, tôi đi qua con ngõ ngoằn ngoèo u tối, rồi leo lên tầng hai. Hành lang chất đầy những thứ đồ linh tinh của các nhà.

Vào cửa đã thấy Phan Phi Phi mặc chiếc quần xà lỏn, vừa thức dậy.

"Sao nay không đi à?"

Phan Phi Phi nghe thế, mặt biến sắc, "Nay phải theo ngài Uông tới vũ hội."

"Vũ hội đưa ông đi làm gì?"

Phan Phi Phi chép miệng, "Dạo gần đây có ông khách người Anh, lần trước gặp, chậc chậc chậc, bị anh đây hớp hồn rồi... chỉ đích danh tới tiếp đãi."

Tôi chiên hai cái trứng, bưng từ bếp ra, "Rồi rồi rồi, thế thì biểu hiện cho tốt vào, xem có được ông ta bao dài ngày không."

Phan Phi Phi quẳng bánh mì cho tôi, "Chuyện đương nhiên... Đúng rồi, cái cà vạt kia của ông đâu?"

"Cái đó tôi mua cho Trương Xung Thiên, ông nằm mơ đi!"

"Gã đó là tên đánh cá, ông mua cà vạt, cà khịa ai đấy! Cho tôi mượn xài một lần thì sao nào, mắc gì keo kiệt..."

"Người ta là thủy thủ."

"Có muốn ăn bánh mì nữa không?"

"......"

Trần có đôi lời lảm nhảm: Cầu bình luận! Bình luận của mụi ngừi là động lực to bự cho tui đó >v<~
Bình Luận (0)
Comment