Chuyển ngữ: Xoài
Biên tập: Trần"Chút thương tích này có gì đâu mà phải khóc." Y thò tay lên sờ cái đầu bị quấn vải, nằng nặc đòi A Nhài mang một cái gương tới cho mình. Mặt sau còn dán hình Dương Nại Mai với tạo hình trong vở "Ngọc Lê Hồn" cắt ra từ trên báo.
Khâu Bối Phùng đưa mắt nhìn, trông y giờ chẳng khác gì gã người Ấn trong cửa hàng kim khí, "Hỏng xừ cả mặt rồi còn đâu..."
Bên này vừa than thở, bên kia đã nghe tiếng giày da "cộp cộp cộp" nện lên sàn gỗ. Nơi này trừ Phan Phi Phi ra thì còn ai đĩ đượi dường ấy được nữa.
"Đứa nào làm đây?" Cậu ta bước vào, gân cổ lên hỏi.
Khâu Bối Phùng mếu máo: "Phi Phi! Trai nhà ông bị người ta đánh đây này!"
Phan Phi Phi sở hữu một khuôn mặt lạnh lùng, mắt hồ ly sống mũi cao, da trắng mặt nhỏ, mống mắt nhạt màu. Theo như lời cậu ta kể thì mẹ cậu bị cưỡng hiếp mới sinh ra đứa con hoang là cậu ta...
Allie tố giác "Chính là cái thằng A Long đít nhão kia."
Phan Phi Phi cáu tiết định đánh Khâu Bối Phùng, "Thằng đó thấp hơn ông cả nửa cái đầu mà ông để nó đánh cho ra thế này à?"
Thấy đầu y quấn băng kín mít, chỉ lộ ra cặp mắt tủi hờn, cậu ta cũng không nỡ xuống tay.
"Nó ở trong khu ổ chuột riết, vai u thịt bắp, đánh không lại sao trách tôi được?"
Phan Phi Phi bảo y nằm xuống mà nghỉ, xoay người rời đi, "Ông đây đi làm gỏi nó."
Cậu ta vừa quay đi đã bị Khâu Bối Phùng cản lại, "Phi Phi, buổi tối có khách ông phải giúp tôi tiếp đấy nhé."
Phan Phi Phi nhổ đánh toẹt một cái, "Tôi là vú em của ông đấy à? Hết lo ăn lo uống giờ giữ đàn ông cũng tới tay tôi.", dứt lời định bỏ đi.
Khâu Bối Phùng ôm đầu, "Nhưng anh ta có tiền!"
Phan Phi Phi dừng bước, quay đầu lại với vẻ mất kiên nhẫn, "Cho được bao nhiêu?"
Màn đêm buông xuống, Cali mới bắt đầu sống dậy.
Người từ đường Nữ Hoàng kết bè kết cặp dồn đến con phố này để tìm chốn hoan lạc. Năm 1935, Thống đốc Hồng Kông chính thức đưa ra lệnh cấm mại dâm. Nhà chứa ở Shek Tong Tsui buộc phải đóng cửa, phản đối kiểu gì cũng công cốc, chỉ đành nghĩ cách mở khách sạn xông hơi ngâm chân, treo biển trước cửa, làm đĩ chui.
Loan Tể đã thu nhận bọn họ, còn cung cấp nguồn khách thủy thủ dồi dào tự nhiên. Ban ngày đóng cửa, chỉ mở vào ban đêm.
A Nhài và Allie đến Hồng Kông từ sớm, mới được chiêm ngưỡng vẻ xa hoa của khu "Đường Tây Phong Nguyệt"*. Bọn họ châm thuốc, kể lại giữa làn khói vất vưởng, chẳng rõ thật giả thế nào.
(*Đường Tây Phong Nguyệt là con phố kỹ viện nổi tiếng nằm ở khu Shek Tong Tsui/Thạch Đường Chủy phía tây Hồng Kông thời xưa. Từng có thuở vô cùng hưng thịnh, sau biến mất bởi lệnh cấm mại dâm trước chiến tranh.)"Mặt mấy ả điếm Tây tô trét mắt xanh mỏ đỏ, nắng chiếu vào bầu mắt là cứ nhấp nhánh nhấp nhánh hết cả lên! Nói chứ tổ sư trông chả khác gì Hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không!"
"Đĩ Nhật thì đều trét cho mặt trắng phớ cả ra, bố tổ, ban đêm đi đường nhìn thấy khéo bị dọa té xỉu, trông như chết trôi."
"Làm gì có nhà nào không giăng đèn thâu đêm?"
"Con gái được vài tuổi là đưa vào đó nuôi rồi. Làm việc đến độ mười tuổi sẽ có giáo viên chuyên dạy nghề. Đến mười lăm tuổi thì bắt đầu hành nghề, đêm đầu tiên được đem bán đấu giá ở đại sảnh lầu một. Phải đứa nào đẹp nức tiếng thì có mà chen chúc nhau kéo đến ngùn ngụt."
"Vàng, trắng, đỏ, đen, đàn ông nào chả có."
Khâu Bối Phùng ngồi hút thuốc trên cầu thang, không dám đi xuống, sợ dọa khách chạy mất dép.
Gần mười một rưỡi, Dương Thanh Trạch mới rũ tóc bước vào, Khâu Bối Phùng vội vàng nhỏ giọng chỉ: "Phi Phi, chính là anh ta."
Hai người chen chúc đi tới, Khâu Bối Phùng bưng hai ly rượu, "Anh Thanh, anh tới rồi."
Dương Thanh Trạch híp mắt hồi lâu mới nhìn ra, "Em bị sao đấy? Làm cái trò gì thế này?"
Hắn nhân tiện liếc sang người bên cạnh, Phan Phi Phi khó chịu ngoảnh nhìn tứ phía.
Khâu Bối Phùng nhét rượu cho hắn rồi ngượng ngùng ôm đầu, "Bất cẩn..."
"Đụng vào đâu à?"
"Bị người ta đánh..."
Dương Thanh Trạch cười to, "Chú em lạc quan nhỉ, cơ mà anh xót lắm đó."
"Làm thế nào bây giờ?"
"Trên dưới đều què quặt thế này, tối sao anh dám đụng vào đây."
Khâu Bối Phùng còn đang do dự chưa biết phải mở miệng thế nào, nghe thấy lời này lập tức hồ hởi mắt sáng quắc cả lên, được nước lấn tới: "Anh ơi! Nào! Để em giới thiệu với anh, đầu bảng của tụi em đây - cậu Phan Phi Phi."
Dương Thanh Trạch cố ý không nhìn qua Phan Phi Phi, quay đầu nhìn cậu trai bên cạnh. "Đầu bảng? Khéo anh chẳng bao nổi đâu."
Phan Phi Phi nghe nói hắn có tiền mới tới, chịu khó quan sát nửa ngày. Tên này mặc bộ đồ cổ tàu màu đen, chân đi giày vải cũ nát, nhìn thế nào cũng thấy nghèo kiết xác. Nhịn hắn cả buổi rồi mà còn dám kén chọn?
Phan Phi Phi chẳng nói chẳng rằng, định quay đít bỏ đi. Khâu Bối Phùng vội vàng kéo lại dỗ: "Ngài Dương khéo đùa."
Dương Thanh Trạch dáng cao gầy, hất hất tóc, "Ai đùa? Đã bán mông lại còn đòi chọn khách? Ông đây có tiền cũng đầy chỗ để tiêu."
Phan Phi Phi bị chọc cho sôi hết cả tiết lên, nhưng được bữa giở trời cậu ta nhịn lại được, "Vậy mời ngài đi chỗ khác mà tiêu, ông đây đếch hầu nổi."
Dương Thanh Trạch toét miệng cười, "Thôi khỏi! Đã đến thì đành chịu vậy, nay ông đây bao em."
Hai người giương cung bạt kiếm với nhau, kẻ thì tươi cười, người lại hằn học.
"Bộp bộp bộp bộp bộp!" Khâu Bối Phùng đầu cuốn băng ở bên cạnh vỗ tay lộp bộp, còn giả bộ cảm động lau khóe mắt.
Phan Phi Phi tức điên.
"Được được được! Bao thì bao!"
Cậu ta kéo Dương Thanh Trạch lên lầu hai, "Hôm nay ông đây sẽ ** chết anh."
Hai người cao xấp xỉ nhau, lại còn xô đẩy nhau ở lối vào thang máy, bị chú Tám nhắc nhở: "Không được đùa giỡn trong thang máy!" Bấy giờ mới chịu ngoan ngoãn bước vào.
Tới phòng 206, Dương Thanh Trạch cười hỏi: "Em ** tôi?"
Phan Phi Phi cởi quần áo ra quẳng đầy đất, bước vào phòng tắm, "Phải! Ông đây sẽ cho anh nếm thử cảm giác bán mông là như thế nào."
Dương Thanh Trạch cũng theo vào. Hai người đứng dưới vòi hoa sen, một người gội đầu, một người xát xà phòng, lần lượt dội nước không lần khần một giây. Động tác nhanh nhẹn điêu luyện. Tên nào cũng đều đang bốc hỏa, chẳng buồn nhiều lời, lập tức lên giường cắn xé nhau.
Phan Phi Phi đè hắn xuống giường, thò tay lấy dầu bôi trơn trong tủ. Dương Thanh Trạch hai tay gối đầu nhìn cậu ta xoay xở trên người mình.
Đợi đến lúc cậu ta định tách chân mình ra, hắn bèn bật nảy từ trên giường dậy, phản đòn đè nghiến Phan Phi Phi xuống.
"Anh!" Còn chưa dứt lời, lỗ hậu của Phan Phi Phi đã bị hắn bôi trơn, cắm hai ngón tay vào. "Á..."
Dương Thanh Trạch cười dỗ dành, "Lần đầu tiên ** với đàn ông, bắt đầu làm từ cái đơn giản trước đã."
Ngón tay hắn dài, khớp lại khỏe, hết ra sức ngoáy lại chậm rãi móc bên dưới, ghẹo cho toàn thân Phan Phi Phi đỏ ửng.
"**... mẹ anh, á... chơi xấu thế..."
Dương Thanh Trạch liếm hai chấm nhỏ trên ngực cậu ta, "Đàn ông cắn chỗ này có sướng không?"
Phía dưới lỗ hậu của Phan Phi Phi đã ướt dầm dề, ưỡn hông dâng vú tới tận miệng hắn, phụng phịu nói: "Sướng..."