Lưu Lạc Đất Cảng - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 7

Chuyển ngữ: Daw

Biên tập: Trần


Nhắc đến Phan Phi Phi, mười chuyện vặt vãnh trong miệng người ở Cali thì có đến tám chín chuyện là của cậu ta. Có chuyện buồn, có chuyện tếu, cũng có những truyền kỳ huyền bí.

Dương Thanh Trạch ghé qua mấy bận. Những lúc không có Phan Phi Phi, hắn lại tìm người khác, phiên bản trong miệng mỗi người một kiểu.

"Chuột" nỉ non rên rỉ dưới thân hắn, vo ve như ruồi nhặng, "Cậu ta nói... Cậu ta ngồi máy bay tới... Bú cu cho lính Mỹ mới ké được suất."

Nhài như Xà nữ quấn lấy hắn, mềm dẻo không xương, yêu kiều quyến rũ, phải rắp tâm lắm mới nạy được đôi môi đỏ mọng ấy ra, thổ lộ vài điều tản mác: "Phi Phi ấy à... Ngón nghề giường chiếu cũng khá lắm. Mẹ mất ở Đông Bắc rồi bèn tới Hồng Kông kiếm tiền."

Với ai Dương Thanh Trạch cũng cười tít mắt, tay của hắn rất lớn, ánh lên sắc ngăm loang loáng, túm lấy đầu v* người ta tùy tiện đùa nghịch. Không biết chiêu trò từ đâu ra, chỉ dùng tay không cũng có thể chọc cho người ta chết lên chết xuống, "Anh ơi, tha cho em đi...."

Phan Phi Phi đang đi xem phim với ngài Uông - một bộ phim Hồng Kông trắng đen tên là "Máu đào giăng phiến quạt". Ngài Uông đã tới Hồng Kông làm ăn nhiều năm. Vốn là phường nhuộm truyền đời ở vùng Giang - Chiết, sau được ông ta thay da đổi thịt, biến thành cửa tiệm xường xám lớn nhất Hồng Kông.

Ban đầu đó chỉ là một cửa tiệm nhỏ ở khu Yau Ma Tei, sau đó ông ta vắt thước dây lên nghiên cứu. Khung xương của phụ nữ nước ngoài lớn, mặc xường xám nơi khác làm trông rất kỳ quặc, vì thế nhờ người mua hẳn lượng lớn bản thiết kế từ Anh về để tìm hiểu. Về sau làm ra được bộ đồ, vừa có ý vị phương Đông, phụ nữ to con đến mấy mặc vào nhìn cũng không dị.

Chớp mắt thành danh.

Ông ta không cao, nhưng rất cân đối. Tóc chải gọn gàng, khuôn mặt tròn trịa trông rất có sức sống.

Gần đây Phan Phi Phi rất khôn khéo, ngài Uông có ý dẫn cậu đi đó đây, một mặt là để lấy lòng mấy tên quan chức Anh Quốc, mặt khác ông ta cũng vừa lòng với việc ở cùng Phan Phi Phi lâu dài. Thằng bé này xinh đẹp, trên giường cũng được lòng người ta. Nếu ông ta mà trẻ hơn một chút, chẳng biết có thể cùng cậu ta điên đảo đến nhường nào.

Phan Phi Phi xem rất đỗi nhập tâm, cười rộ lên, mặt mày hớn hở, quả thực nom đến là nịnh mắt.

"Tối nay đi đâu? Hở ngài Uông?"

Uông Minh Đức hoàn hồn, cười nói: "Phi Phi đói rồi sao?"

Bộ phim hạ màn, Phan Phi Phi nhìn quanh tìm xe kéo, "Gọi hai chiếc nhé?"

Uông Minh Đức liếc mắt nhìn cậu, "Hôm nay gọi một chiếc đi."

Người kéo xe đều mang khuôn mặt Đông Nam Á, người ngăm đen, ảo vải thô khuy cài không tay, quần cộc xắn lên vén vào thắt lưng.

"Sir, đi đằng nào?"

"Khách sạn The Peninsula."

Tình hình Hồng Kông dạo gần đây khá bất ổn, vài vị quan chức sắp bị điều trở về Anh, trước khi đi bèn tổ chức một bữa tiệc tối chia tay. Uông Minh Đức muốn nhân cơ hội này đi nghe ngóng tình hình cụ thể, tiện thu lấy vài căn bất động sản.

"Muốn không?"

Phía trước xe có rèm chắn, người ngoài không nhìn vào được bên trong, chỉ thấy hai đôi giày da được mang chỉnh tề.

Ngài Uông tựa vào lòng Phan Phi Phi, chu mỏ đòi hôn, khuôn mặt đỏ rực như mèo cái động dục.

Phan Phi Phi đè ngón tay lên môi ông ta, "Bẩm ngài, tóc rối rồi."

Hai người một trước một sau bước xuống xe, tiệc tối còn chưa bắt đầu. Xe hơi lẫn xe kéo đỗ đầy đường Salisbury, từng tốp nam nữ tiến về phía sảnh khách sạn.

Người bán hàng rong xách vali da, bên trong bày đầy thuốc lá, lượn khắp nơi như con cá chép, "Sir! Xì-gà-rét-thờ!"

Phan Phi Phi gọi giật tay hàng rong lại, sau đó mới quay đầu hỏi Uông Minh Đức: "Sir, cigarette?"

Ngài Uông bất đắc dĩ cười cười, "Em thích thì mua."

Tiệc tối rất nhàm chán, người Anh mà đã nhạt nhẽo thì chẳng ai bằng. Thống đốc Hồng Kông phát biểu cảm nghĩ đến cả tiếng đồng hồ, số người nghe hiểu ước chừng chỉ được một nửa, nhưng tiếng vỗ tay thì vẫn cứ không ngớt.

Phan Phi Phi vừa bước vào đã trông thấy thương nhân người Mỹ Arno lúc trước đã từng hẹn chịch. Gã rất nổi bật với bộ ria mép lún phún cùng một chiếc mũ quả dưa màu đen, dáng người cao to, ánh mắt sắc lẻm.

"Trông giống Bạch Thụy Đức trong "Loạn thế giai nhân" lắm." Cậu miêu tả như vậy với Khâu Bối Phùng. Khâu Bối Phùng tỏ vẻ rất muốn xem thử, bảo lần tới cậu ta hãy dẫn gã đến Cali.

Gã chưa từng đến Cali, nhưng Phan Phi Phi từng được gã đưa về... dinh thự ở khu Bán Sơn.

"You hiểu Chinese?" Phan Phi Phi vắt nát óc ra bắt chuyện với người ta. Ngay cả khi Arno cười lên thì hai mắt vẫn sắc như diều hâu, "Tôi nghe hiểu tiếng Trung Quốc."

"Anh nhìn tôi nửa ngày rồi... Có vấn đề gì sao?" Phan Phi Phi bị gã nhìn như lột sạch quần áo, lập tức cảm thấy trần trụi bẽ bàng.

Sau này, vào một đêm Phan Phi Phi nhớ lại ánh mắt kia, rốt cục cũng hiểu được sự sắc bén đằng sau khuôn mặt tươi cười ấy là một phương thức kiểm tra hàng hóa.

Nhưng cậu vẫn đi với Arno, đây là mối giao hảo mà ngài Uông phải nén đau hy sinh món hàng mình thích để bợ đỡ mới đạt được.

Lúc đầu gã quá dịu dàng, quả thực như một điếu xì gà, chỉ cần hút vào miệng, chưa cần vào mũi, chưa cần qua cổ họng, cũng đã đủ làm người ta say.

Phan Phi Phi say ngất ngư, xém chút nữa đã bị chơi chết.

Nay gặp lại, cậu ta vẫn còn thấy hãi, cứ lẩn lẩn ra chỗ khác.

Arno mặc một bộ com-lê thẳng thớm, tay kẹp xì gà trò chuyện với người bên cạnh, tiếng Anh xen lẫn tiếng Quảng Đông. Phong thái của gã điềm đạm thản nhiên, nói những lời dí dỏm hài hước, khiến bên đó không ngớt truyền đến tiếng cười vui vẻ.

Ngài Uông định tiến tới chào hỏi, Phan Phi Phi dĩ nhiên phải cầm rượu bám theo.

"Ngài Arno, đã lâu không gặp." Ông ta bước đến, định ôm gã theo kiểu chào hỏi mới của người Mỹ, ấy vậy mà còn chưa đến gần, Arno đã vươn tay ra cản lại. Hai người bắt tay, cảm khái tình hình ở Hồng Kông đôi ba câu, ngài Uông cứ thế xuôi theo đà mà hòa nhập vào tán gẫu cùng đám người, bàn về giá nhà dạo gần đây.

Thân phận của Phan Phi Phi là em họ, đang định lặng lẽ đánh bài chuồn đi thì bị Arno bá vai, "Không chào hỏi tôi sao? Cậu Phan?"

"Chào ngài." Phan Phi Phi không mặn không nhạt đáp.

"Em lạnh nhạt thật đó."

Phan Phi Phi vẫn nhớ rõ đòn roi trên người mình. Roi thứ nhất quất cậu khiếp sợ, roi thứ hai quất cậu phẫn nộ, roi thứ ba quất cậu không đứng dậy nổi.

"Tôi sợ đau." Phan Phi Phi thẳng thừng nói.

Arno bật cười ha hả, "Trẻ hư phải bị phạt, trẻ ngoan thì mới có kẹo ăn."

Phan Phi Phi tham của, lần đầu đặt chân đến dinh thự hàng thật giá thật, chợt cảm thấy nhà của ngài Uông mà trước kia cậu ta từng lẻn vào chỉ có thể xem như một căn nhà sơ sài. Riêng đồng hồ đã bày đầy một tủ kính, muốn lấy một cái thì đã sao? Phan Phi Phi quả thực cảm thấy gã mới là đồ gàn dở ngu xuẩn.

Phan Phi Phi chẳng đếm xỉa tới gã. Arno cứ tò tò theo đuôi bên cạnh, hỏi cậu ta: "Lúc nào thì rảnh?"

Phan Phi Phi mặc com-lê nhưng không đeo cà vạt. Cởi bỏ hai nút áo, thoạt nhìn cực kỳ phóng đãng. Một tên bán mông, đứng ở nơi thanh nhã nhường này lại chẳng màng che đậy. Cậu ta ưỡn cổ đầy tự tin, thưởng thức điểm tâm trong đại sảnh, tiếng nhai rôm rốp thu hút sự chú ý của Arno.

"Tôi không rảnh." Cậu ta nói.

"Tôi chưa gặp người Trung Quốc nào như em cả." Arno châm thuốc cho cậu.

"Tôi làm sao?"

"Rất khó nói, kể từ khi tới đây, tôi phát hiện ra rằng người Trung Quốc đi bộ không bao giờ ngẩng đầu, em thì khác."

Phan Phi Phi cáu kỉnh, "Đó là bởi anh thiển cận, kiến thức hạn hẹp."

Cậu ta liếc ngang ngó dọc tìm kiếm ánh mắt đang hướng về phía mình, lại lần theo đó mà chủ động dâng tới cửa, chưa từng thất bại trong phương thức tiếp cận này bao giờ. Giữa đồng loại với nhau, có những việc không cần phải nói ra.

Đang vội chạy loăng quăng như ruồi để trốn Arno, một bóng lưng chợt níu lại tầm mắt.

Dương Thanh Trạch mặc đồ cổ tàu màu đen, mang giày vải sờn cũ, tình cờ quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau. Ngăn cách ở giữa là một cái đài phun nước mạ vàng ở đại sảnh, Dương Thanh Trạch toét miệng cười, để lộ ra hàng răng trắng bóc, từ xa cởi mũ hành lễ kiểu Anh với cậu ta.

Tiếng nước ào ào róc rách. Giữa sự nguy nga tráng lệ, cậu ta quả thực trông như một con ruồi, bơ vơ lạc lõng.

Phan Phi Phi kiềm nén cơn giận, không dám tìm hắn tính sổ ở nơi này, chỉ xem như hắn không tồn tại, chẳng buồn đoái hoài.

Buổi tối, Phan Phi Phi chẳng dắt được mối nào, đành phải hỏi Arno ra giá bao nhiêu.

Arno cười phá lên, nói: "Phi Phi, em quả là một cậu trai đáng yêu."

Phan Phi Phi lên xe mà lòng vẫn còn hãi. Kể cả không dùng roi thì thủ đoạn chơi người của Arno vẫn hàng đống. Nếu không phải một lần được trả những một ngàn tệ, cậu ta cũng chẳng cần mạo hiểm như vậy.

Ông chủ Uông đứng ở cửa dõi mắt theo họ. Ông ta đại diện cho thương nhân Trung Quốc cảm ơn ngài Arno đã cống hiến cho nền kinh tế Hồng Kông. Trước lúc tạm biệt mới nói vài câu, em họ tuổi còn nhỏ chưa trải đời, có chỗ nào chưa tốt, mong hãy lượng thứ cho.

Arno khẽ gật đầu với ông ta qua cửa sổ xe, kính cửa chầm chậm kéo lên.

Đêm nay, Phan Phi Phi có chút lơ đễnh. Nếu nhất định phải tìm ra nguyên cớ thì có lẽ là bởi vừa chạm mặt Dương Thanh Trạch.

Mẹ kiếp!

Phan Phi Phi nhớ lại liền tức đến nghiến răng nghiến lợi. Lần trước suýt chút nữa chân cậu ta đã gãy luôn trên giường.

"Đừng ép nữa!" Cậu ta cùng lắm chỉ có thể gập cong chín mươi độ, thằng chó Dương kia lại không tin, bảo cứ duỗi ra là được.

"*** con mẹ anh!" Phan Phi Phi nghe một tiếng "rắc", cơn đau vặn xoắn ruột gan lập tức ập tới. Cậu ta túm tóc Dương Thanh Trạch, lôi hết mười tám đời tổ tông của hắn ra chửi.

Lúc đầu Dương Thanh Trạch vẫn còn không ngừng nhấp hông, sau đó sờ tới mới phát hiện người Phi Phi ướt đẫm mồ hôi, mặt trắng bệch như ma.

Hắn vội vàng buông xuống. Chân lảo đảo lắc lư, mất sạch sức.

"Đừng sợ, trật khớp rồi." Hắn túm lấy bắp đùi Phan Phi Phi, cố gắng làm cậu phân tâm, "Em bao tiền một đêm?"

Phan Phi Phi quay mặt lại, đau đến phát run, phản xạ có điều kiện cắn lên cánh tay hắn đang chống ở bên cạnh.

Hai tiếng "cạch", "rắc" giòn vang. Dương Thanh Trạch xác định đúng vị trí, nhấc chân cậu ta lên. "Ư ưm!" Răng Phan Phi Phi thiếu điều cắn rách một mảng thịt.

Dương Thanh Trạch lại như thể không có cảm giác gì.

"Được rồi được rồi... Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi."

Hắn ôm Phan Phi Phi dỗ dành, Phan Phi Phi không nói lời nào, đau đến mức người run bần bật. Sau đó cũng không làm tiếp nữa, chẳng hiểu sao Phan Phi Phi lại bò vào lòng hắn ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, Dương Thanh Trạch đã rời đi rồi. Trên bàn có hai trăm tệ với một mảnh giấy nhỏ dùng tách trà chặn lên.

"Chưa làm xong, trừ hai trăm. Nối xương miễn phí một lần, trừ một trăm."

Phan Phi Phi cáu tiết muốn làm gỏi hắn, Khâu Bối Phùng can lại. Y vung vẩy mảnh giấy nhỏ khập khiễng đi đến, "Tôi thấy người ta nói cũng đâu có sai."

"Tôi bị trật chân còn không phải tại thằng cha đó sao!"

Khâu Bối Phùng nện nắm đấm, "Cũng đúng!"

"..."
Bình Luận (0)
Comment