Lưu Manh Lão Sư

Chương 572

Phương Minh Ngọc dẫn Trần Thiên Minh đến thôn A Bá, theo lời Phương Minh Ngọc, thôn dân thôn A Bá sẽ chờ bọn họ trong rừng, rừng cây này là rừng cây lần trước Trần Thiên Minh đã nhìn thấy, nơi này im lặng u tĩnh, giống như không có người đi vào đó bao giờ.

"Hắn ở đâu?" Trần Thiên Minh hỏi Phương Minh Ngọc, đã gần tới bìa rừng, nhưng Trần Thiên Minh vẫn chưa thấy bóng thôn dân nào.

"Hắn nói ở bên trong chờ, không muốn cho người khác nhìn thấy." Phương Minh Ngọc nhìn bên trong một chút, nói.

Trần Thiên Minh cùng Phương Minh Ngọc đi vào, quả nhiên thấy một người mặc y phục thôn dân đứng đó, hắn cúi đầu, hình như sợ người khác nhìn thấy.

"Đức Cát." Phương Minh Ngọc nhỏ giọng gọi thôn dân kia.

"Tôi ở chỗ này." Thôn dân tên Đức Cát kia gật đầu nhỏ giọng nói với Phương Minh Ngọc, Đức Cát này vẻ hơn bốn mươi, vẻ mặt đen đen, dường như đúng là thôn dân.

Phương Minh Ngọc vui vẻ nói: "Đức Cát, người bị oan uổng là Trần tiên sinh đây, anh ấy mang theo một vạn khối, anh mau nói chuyện kia cho anh ấy đi."

"Được rồi, tôi nói cho các người, nhưng mà, các người không được bảo là tôi nói.'' Đức Cát vừa nói vừa ngẩng đầu, con mắt lóe ra chút sợ hãi.

"
Nói đi, Đức Cát, không có việc gì đâu." Trần Thiên Minh đứng cạnh Phương Minh Ngọc khuyến khích Đức Cát.

"
Được, tôi nói." Đức Cát suy nghĩ một chút gật đầu: ''Buổi tối hôm đó tôi đến xem..." nói đến đây, Đức Cát đột nhiên nhìn về phía Trần Thiên Minh, lớn tiếng nói: "Thôn trưởng, ông đã đến rồi."

Trần Thiên Minh nghe Đức Cát nói thế, vội quay đâu.

Đúng lúc này, Đức Cát thấy Trần Thiên Minh quay lại, lập tức giơ hữu chưởng, đánh về phía Trần Thiên Minh, chưởng phong sắc bén vô cùng, nói lên võ công của Đức Cát rất cao cường. Hắn cố ý đánh lừa thôn trưởng phía sau, khi Trần Thiên Minh quay lại, muốn một chưởng giết chết Trần Thiên Minh.

Hiện tại Trần Thiên Minh quay đầu nhìn, hoàn toàn không thấy sắc mặt Đức Cát, còn hắn đột nhiên công kích, ngay khi Đức Cát sắp chưởng trúng Trần Thiên Minh, Đức Cát đang mừng thầm, Trần Thiên Minh đột nhiên né qua, tránh được một chưởng của Đức Cát.

Trần Minh Ngọc đang ở bên đắc chí thấy Trần Thiên Minh vô tình né qua Đức Cát, hắn vội vọt tới trước, hai đạo chưởng phong mãnh liệt đánh tới Trần Thiên Minh. Hiện tại hắn không sợ thân phận bại lộ, hắn cần đánh lén để giết chết Trần Thiên Minh.

Nhưng lại khiến Phương Minh Ngọc thất vọng, ngay khi hắn đánh tới hai tay Trần Thiên Minh đột nhiên vung lên, một đạo chưởng phong công tới song chưởng của Phương Minh Ngọc.

"Bùm bùm." Hai tiếng, Phương Minh Ngọc bị chưởng của Trần Thiên Minh đánh cho lui về sau hai bước.

"Ha ha, hồ ly lộ đuôi rồi." Trần Thiên Minh nhìn Phương Minh Ngọc vùng Đức Cát nói.

"Trần Thiên Minh, mày biết chúng tao lừa mày?" Phương Minh Ngọc quá sợ hãi, nhìn Trần Thiên Minh, hắn nếu không có phòng bị, vậy không phải sáng sớm đã biết mình lừa hắn, hắn cũng không thoát được công kích của Đức Cát.

" Tao đương nhiên biết, Tôn Hoa đại khái là tên giả của mày, mày tưởng tao ngu như mày sao, mày giỏi diễn kịch, nhưng không lừa được tao." Trần Thiên Minh cười nói.

Phương Minh Ngọc không phục nói: "Mày sao biết tao lừa mày?"

"Rất đơn giản, hôm qua tao qua phòng mày thấy mày thu mua dược liệu trở về." Trần Thiên Minh nói.

"Tao mua dược liệu, khiến mày hoài nghi?" Phương Minh Ngọc hiển nhiên không hiểu.

"Trong phòng mày có dược liệu để loạn một bên, không có bao đựng, không giống tác phong của người làm ăn, nếu là người buôn bán, nhất định lưu ý bảo quản dược liệu, không thể tùy tiện ném xuống đất, vì vậy, tao hoài nghi thân phận thương nhân của mày." Trần Thiên Minh nói.

"Chỉ những điều này?" Phương Minh Ngọc thật không ngờ chỉ một chút sơ sẩy nhỏ, Trần Thiên Minh cũng nhìn ra. Hắn chỉ mùa chút dược liệu để mặc đó trong phòng.

"Đương nhiên không chỉ có thế, mày nói trong thôn có người nhìn thấy, vì sao hắn không nói cho thôn trưởng? Mà đòi tao một vạn đồng? Tao đi tìm hiểu A Bá thôn, đều thấy họ rất đoàn kết, đương nhiên cũng có thể có kẻ tham tiền, nhưng kết hợp với thân phận không minh bạch của mày, tao liền sinh ra hoài nghi." Trần Thiên Minh nói.

"Trần Thiên Minh, cho là mày thông minh, nhưng hôm nay mày không thể sống mà quay về." Phương Minh Ngọc âm trầm cười lớn, "Lôi sư thúc, Điện sư thúc, mọi người ra đi." Phương Minh Ngọc hô lớn xong, trong rừng cây lập tức bay ra hai người, bọn họ chặn lại đường lui của Trần Thiên Minh.

"Trần Thiên Minh, tao sợ mày nhìn thấy mưu kế của chúng tao, nên đã an bài nhân thủ phục kích mày, dù không ám toán được mày, bốn người chúng tao cũng đủ thu thập mày." Phương Minh Ngọc quả nhiên không phải âm hiểm thông thường, hắn hai tay thủ thế, chỉ cần Trần Thiên Minh động, bọn họ liền động thủ.

"He he, Tiểu Ngọc, chúng ta tới." Lôi Ma âm hiểm cười, lần này bốn người cùng nhau đối phó với Trần Thiên Minh, dù Trần Thiên Minh võ công cao tới đâu, cũng không qua nổi bốn người bọn họ.

Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua Lôi Ma và Điện ma, nói: "Lôi ma, các người gọi Tôn Hoa là Tiểu Ngọc, hắn gọi các người là sư thúc, lẽ nào hắn là Phương Minh Ngọc, con trai của Ma Vương."

"Trần Thiên Minh, mày đúng đúng, nhưng như thế cũng không giúp mày sống lâu hơn, Báo Vương, bốn người chúng ta cùng lên đối phó hắn." Phương Minh Ngọc nói với Cát Đức, thì ra Đức Cát trong trang phục thôn dân là Báo Vương đệ tử của Lạp Đạt.

"Nói như vậy, cưỡng gian con gái của thôn trưởng cũng là mày, Phương Minh Ngọc." Trần Thiên Minh chỉ vào mặt Phương Minh Ngọc nói.

"Ha ha, dù gì mày cũng sắp chết, tao nói cho mày biết cũng không sao, đúng, là tao, tao làm rồi giá họa cho mày. thế nào? Mày nếu có ý kiến, thì xuống báo cáo với Diêm Vương đi." Phương Minh Ngọc thầm nghĩ Trần Thiên Minh đã là người sắp chết, cho hắn biết cũng chẳng sao.

"Các người cho rằng bốn chúng mày là đối thủ của tao?" Trần Thiên Minh mỉm cười, hắn cũng không bởi vì thấy xuất hiện bốn cao thủ mà kinh hãi, hắn trái lại bởi vì kẻ cưỡng gian con gái thôn trưởng mà kinh hãi.

"Ha ha, Trần Thiên Minh, tao biết võ công mày cao, mày không cần giả bộ, mày căn bản không phải đối thủ của chúng tao." Phương Minh Ngọc cười lớn.

"Phải không? Ai cuối cùng mới là người cười lớn nhất." Đột nhiên, từ phía sau Lôi Ma đi ra vài người, trong đó có Hồ Minh, Ngô Tổ Kiệt, Chiêm Ỷ, còn có vài đệ tử Hoàng Giáo, người vừa nói chính là Hồ Minh.

"Trần Thiên Minh, mày gọi người âm thầm theo sau?" Lần này, Phương Minh Ngọc giật mình, hắn thấy Hồ minh vừa tới võ công cũng rất cao, hơn nữa còn có Trần Thiên Minh, bốn người đúng là không phải đối thủ, nếu thêm Ngô Tổ Kiệt, bốn người bọn họ hôm nay không chiếm được chỗ tốt nào.

Trần Thiên Minh nhìn Phương Minh Ngọc nói: "Phương Minh Ngọc, mày đừng tự cho mình là thông minh, kỳ thực trong ví tiền của tao có khí truy tung, người của tao một mực cú thế mà đi theo, chỉ là tao muốn xem mày diễn kịch, hiện tại không chỉ biết thân phận mày mà còn biết may cưỡng gian con gái trưởng thôn."

Phương Minh Ngọc ngây người, hắn định lừa gạt Trần Thiên Minh, ai dè lại bị Trần Thiên Minh lừa lại.

Lôi ma điện ma thấy phía sau có người, vội vàng dụng khinh công bay về phía Trần Thiên Minh, đến bên cạnh Phương Minh Ngọc, mà bọn Hồ Minh cũng đến bên người Trần Thiên Minh, nhìn đám Phương Minh Ngọc.

"Phương Minh Ngọc, chúng mày tốt nhất là thúc thủ chịu trói, chúng mày không phải đối thủ của chúng tao." Trần Thiên Minh giơ tay, chuẩn bị công kích đám Phương Minh Ngọc, có thêm Hồ Minh và Ngô Tổ Kiệt, bọn họ căn bản không phải đối thủ.

"Báo Vương, sư thúc, chúng ta cùng bọn chúng liều mạng." Phương Minh Ngọc vừa nói vừa đánh mắt với Lôi Ma.

"Được." Báo Vương nặng nề căn răng nói, tình hình hiện tại cũng chỉ có thể liều mạng với đám người Trần Thiên Minh.

"Chúng ta cùng lên." Phương Minh Ngọc quát lớn một tiếng.

Báo Vương nghe thế, liền hai tay chập lại, một đạo quang cầu đánh tới Trần Thiên Minh, võ công của Báo Vương tuy kém hơn Trần Thiên Minh nhiều, nhưng hắn muốn liều, mạng cũng có lực sát thương nhất định.

Trần Thiên Minh thấy Báo Vương ra chiêu, vì vậy hắn cũng một chưởng chém ra, bàn tay sinh ra chưởng khí cường hãn, va chạm với quang cầu của Báo Vương.

Nhưng một chuyện kì quái xảy ra ngay khi song chưởng của Báo Vương và Trần Thiên Minh chạm nhau, Phương Minh Ngọc, Lôi Điện Ma không cùng công kích với Báo Vương. Ba người bọn họ lại nhảy về sau, bay đi, mà Lôi Ma trong khi chạy còn tung khói bảo mệnh, lần trước giao thủ với Trần Thiên Minh tại thương khố, cũng là dùng cái này để chạy trốn.

"Bốp." Báo Vương bị chưởng của Trần Thiên Minh đánh bay vài bước, sau đó nằm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Phương Minh Ngọc giảo quyệt biết bốn người không phải là đối thủ của bọn Trần Thiên Minh, vì vậy hắn kêu Báo Vương xông lên, sau đó ba người nhân lúc này, chỉ cần Báo Vương giữ chân Trần Thiên Minh giúp bọn hắn một chút, bọn họ sẽ có cơ hội chạy trốn. Hơn nữa Lôi Ma còn có khói mù hộ mệnh, có thể hỗ trợ bọn họ chạy trốn, vì vậy Phương Minh Ngọc mới đánh mắt với Lôi Ma.

Lôi Ma cùng Điện ma là cáo già thành tinh, sao lại không hiểu ý tứ của Phương Minh Ngọc? Vì vậy trong lúc Báo Vương công kích Trần Thiên Minh, bọn họ liền nhanh chóng bay về sau trốn chạy.

"Lão đại, chúng ta có đuổi không?" Ngô Tổ Kiệt hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nhìn bóng đám người Phương Minh Ngọc, lắc đầu nói: "Không cần, bọn họ chạy xa như vậy, muốn đuổi cũng khó.'' Mà Chiêm Ỷ vọt tới trước mặt Báo Vương vung ra một chưởng, đánh chết Báo Vương.

"
Trần tiên sinh, vì sao lại giết chết Báo Vương?" Hồ Minh hỏi Trần Thiên Minh,

"
Ở thời khắc then chốt, đối thủ của chúng ta thiếu một người thì chúng ta sẽ hơn một người, như vậy tay chân của Lạp Đạt cũng mất đi một, áp lực của chúng ta cũng bớt một chút." Trần Thiên Minh nói.

"
Ừm, tôi hiểu." Hồ Minh gật đầu, hắn buộc thi thể Báo Vương vào một tảng đá, sau đó dìm xuống hồ.

"
Phương Minh Ngọc này thủ đoạn độc ác, không tiếc hi sinh đồng bọn để chạy thoát thân, lại người như vậy, thông thường là kẻ thù vô cùng nguy hiểm." Trần Thiên Minh nhìn hướng Phương Minh Ngọc bỏ chạy, chầm chậm nói.
Bình Luận (0)
Comment