" Em không muốn cầm tiền của anh, Thiên Minh, anh biểt rõ là do em yêu anh nên em mới ở cùng với anh, em không tham tiền của anh" Lưu Mỹ Cầm lắc đầu, đẩy món tiền lại cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy xúc động khi nghe Lưu Mỹ Cầm nói thế. Lưu Mỹ Cầm thực là người phụ nữ tốt, bây giờ tìm được người phụ nữ như cô là rất hiếm.
" Mỹ Cầm, anh biết em không tham tiền của anh, nhưng chúng ta là người một nhà, tiền của anh cũng là tièn của em, vậy em nhất định cùng anh nói lại chuyện này sao? Hơn nữa thời gian này em không khỏe, không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, số tiền này cũng cần cho họ, em thấy đúng không?" Trần Thiên Minh giải thích nguyên nhân cho Mỹ Cầm, dùng tình cảm lay chuyển ý chí.
" Thiên Minh, anh thật tốt với em" Lưu Mỹ Cầm cảm động khóc.
" Em đã là người của anh rồi, sao anh không tốt với em được chứ?" Trần Thiên Minh tươi cười giúp Mỹ Cầm lau nước mắt. lúc này, cô xinh đẹp như đóa hoa lê làm cho Trần Thiên Minh không khỏi có chút động lòng.
" Anh, anh mới vừa rồi, vẫn chưa đủ sao?" Mỹ Cầm cúi đầu thẹn thùng, đây mới là lần đầu tiên bọn họ thân mật ở cùng nhau trong trạng thái tỉnh táo, lần trước bởi vì Mỹ Cầm uống thuốc nên cô không tỉnh táo.
" Mỹ Cầm, ăn cơm thôi, bảo đồng nghiệp của con đến cùng ăn nào" Mẹ Mỹ Cầm đứng ngoài cửa khẽ gọi, mặc dù rất bé nhưng cả hai có thể nghe rất rõ ràng.
" Mau, mau ngồi ra đi, đừng để mẹ em nhìn thấy" Lưu Mỹ Cầm vội đẩy Trần Thiên Minh đứng lên, bắt hắn ngồi xuống ghế đối diện.
May mắn, mẹ Mỹ Cầm cũng rất lịch thiệp, bà không vào trong, bà chỉ ở ngoài cửa gọi xong là đi ra.
" Ở nhà em ăn cơm rồi hẵng đi" Lưu Mỹ Cầm nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi gật đầu, dù sao thì quay về trường học cũng không có cơm ăn. Cơn giận của Hà Đào vẫn chưa tan, cô sẽ không để phần cơm cho hắn.
" Mẹ, đây là thầy Trần ở cùng trường với con, đây là mẹ em" Lưu Mỹ Cầm phát hiện Trần Thiên Minh đến nhà lâu như vậy mà chưa giới thiệu với mẹ.
"Chào cô"" Thầy Trần, thầy không nên khách sáo,cứ coi đây như nhà mình nha" Lời lẽ của Mẹ Mỹ Cầm giống như hiểu chuyện, bà cũng không phải kẻ ngốc, thầy giáo này ở trong phòng đóng kín cửa cùng con gái bà lâu như vậy mới ra, mối quan hệ của hai người nhất định không bình thường, xem ra tướng mạo tiểu tử này cũng được, lại lái xe đến thăm gia đình bà, chắc chắn là người có tiền.
" Anh ăn đi, em không nói chuyện với anh nữa, em đói rồi" Tâm lý của Mỹ Cầm đã khôi phục, tâm trạng của cô trở lại giống như bình thường. Xem ra bệnh của cô chính là tâm bệnh, giờ đây tâm bệnh đã giải trừ cô lại trở nên bình thường.
" Thầy Trần, thầy không nên để ý, con gái cô là thế đấy" Mẹ Mỹ Cầm nghe cô nói vậy liền trách cứ cô.
" Cô à, cứ gọi cháu là Thiên Minh, cháu không để tâm đâu" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
Mẹ Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh đến thăm, con gái bà hình như tốt lên, bà vui vẻ nói:
" Mỹ Cầm, mẹ thấy hôm nay bệnh của con khá hơn đấy"" Mẹ, con khỏe mà, ăn xong con sẽ quay về trường, buổi chiều con có giờ dậy" Mỹ Cầm vừa ăn cơm vừa nói.
" Sao? Con không nghỉ ngơi à?" Mẹ Mỹ Cầm nghe thế thấy sốt ruột.
" Con không có việc gì, nghỉ ngơi để làm gì chứ? Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, con phải dạy bù cho học sinh những giờ học bị chậm, con sẽ quay về trường dạy lớp buổi chiều" Lưu Mỹ Cầm lắc đầu.
" Hôm nay em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh quay lại đón em về trường" Trần Thiên Minh không muốn Lưu Mỹ Cầm nhanh chóng quay lại giảng dạy, dù sao thì sức khỏe cũng quan trọng hơn.
" Em không sao, anh ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn quay về trường" Lưu Mỹ Cầm không nghe, hờn rỗi nói.
Mẹ Mỹ Cầm cũng nhìn ra mọi chuyện, giờ đây ánh mắt con gái bà nhìn Trần Thiên Minh giống hệt ánh mắt trước đây của bà nhìn người chồng quá cố. Bà nghĩ, hỏng bét rồi, nếu Mỹ Cầm lấy chồng thì ai sẽ chăm lo cho cái gia đình này.
" Các người, Mỹ Cầm, con còn nhỏ, trong nhà vẫn còn người cần con chăm sóc……" Mẹ Mỹ Cầm ấp úng nói. Trần Thiên Minh đang ở đây, bà cũng thấy ngượng khi nói thẳng ra.
" Mẹ, con biết mẹ muốn nói cái gì, nói thật con yêu Thiên Minh, con muốn ở cùng anh ấy, mẹ cũng không cần lo lắng, Thiên Minh đã nói rõ ràng anh ấy sẽ quan tâm đến gia đình chúng ta. Đây là một vạn, Thiên Minh biếu mẹ" Lưu Mỹ Cầm liếc nhìn người mẹ thích tiền của cô, cô chần chừ một chút rồi nói ra.
Cô cũng không lạ tính mẹ cô, sau khi ba cô qua đời, một mình mẹ cô chèo chống gia đình. Bây giờ cô tốt nghiệp đại học đi làm, mẹ cô muốn cô cùng chăm lo cho gia đình. Dù sao cô cũng còn một em gái và một em trai đang đi học, tiền lương của cô cơ bản là để chu cấp cho gia đình.
" Ôi, Mỹ Cầm con nói gì vậy, chỉ cần con thích là được, hơn nữa mẹ cũng có hảo cảm với Thiên Minh, con xem cậu biếu bao nhiêu là quà này, mó tiền này, chúng ta không có lòng dạ nào mà nhận được" Mẹ Mỹ Cầm vừa nói, tay vừa lén cầm tiền ở trên bàn trước mặt bà.
" Cô à, cô yên tâm, cháu sẽ quan tâm chăm sóc Mỹ Cầm, cũng sẽ chiếu cố cho cô và gia đình, sau này tiền sinh hoạt trong gia đình, tiền học của hai em Mỹ Cầm cháu sẽ lo liệu" Lúc này Trần Thiên Minh là người có tiền, ngữ khí khi nói chuyện cũng không giống trước. Hơn nữa tiền bây giờ đối với hắn không là gì cả.
" Thiên Minh, chỉ cần cháu tốt với Mỹ Cầm là được, nó đã chịu nhiều vất vả cùng với bác, nhưng nó cũng không chịu thua kém, nó phải vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền" Mẹ Mỹ Cầm vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
" Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ không để mẹ phải chịu khổ nữa" Mỹ Cầm thấy mẹ như vậy cô không chịu được khóc theo. Cả hai dường như đang mơ. Cứ tưởng rằng cô sẽ phải có một khoảng thời gian vất vả nữa, không ngờ cô lại gặp Trần Thiên Minh. Chuyện xảy ra ở quán karaoke lần trước đến giờ không còn là chuyện xấu nữa. đúng là tái ông mất ngựa, nhân họa đắc phúc.
" Cô, cô yên tâm cháu sẽ không để cô phải chịu vất vả nữa" Trần Thiên Minh thấy hai mẹ con khóc, hắn không biết phải làm gì chỉ biết ở bên khuyên nhủ.
" Thiên Minh, có những lời này của cháu là tốt rồi, cô yên tâm giao Mỹ Cầm cho cháu" Mẹ Mỹ Cầm lau nước mắt, Mỹ Cầm có thể lấy một người giầu có là tâm nguyện một đời của bà. Bà mỗi lần đi lễ đều cầu khấn điều đó nhưng không nghĩ ra nó lại linh ứnggiống như đang nằm mơ. Xem ra ngày mai bà phải đi tạ ơn thần thánh mới được.
" Cô, cháu đã nói tiền sinh hoạt hàng tháng của gia đình cô cháu sẽ chu cấp, cô không cần lo lắng" Trần Thiên Minh cảm thấy mẹ Mỹ Cầm hình như khi nghe đến chữ tiền thì rất vui vẻ.
" Thiên Minh, thế này thì xấu hổ quá" Mẹ Mỹ Cầm vừa nghe Thiên Minh sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho bà, bà cười vui vẻ, gương mặt bà giờ giống như đóa tàn hoa.
" Mẹ, không cần khách khí, chúng con cũng không để mẹ chịu khổ cực nữa. Đây là hai vạn Thiên Minh biếu mẹ, mẹ cầm đi. Thiên Minh chúng ta ăn cơm đi, lát nữa sẽ trở về trường" Lưu Mỹ Cầm thấy mọi người nói chuyện lâu mà cơm cũng không ăn.
" Cái, cái này…….." Mẹ Mỹ Cầm vừa nói, vừa không khách khí cầm lấy hai vạn, bà cao hứng cười đầy mãn ý.