"Thôi Lượng ngươi nói không muốn thấy thiên hạ chìm ngập trong tình trạng chiến tranh, nhưng Thôi Lượng ngươi làm sao biết chắc, ta muốn có bản đồ thiên hạ này, nhất định sẽ khơi mào chiến tranh? Nếu trong chiến sự ở Thu Nguyệt Lạc, bình Hoàn Quốc và diệt Nhạc Phiên, ta có thể tận dụng lợi thế địa lý, kết thúc chiến tranh sớm, giảm thiểu tổn thất cho quân đội và giảm đau khổ cho nhân dân, tại sao ta lại không làm? Xây dựng một đội quân mạnh mẽ, khiến kẻ có ý đồ xấu không dám làm loạn, giảm thiểu khả năng chiến tranh, tại sao ta lại không làm?Như ngươi đã nói, bản đồ thiên hạ này có thể mang lại họa lớn, đe dọa đến tính mạng, nhưng nó cũng có thể giữ vững thiên hạ, mang lợi ích cho dân chúng.
Tất cả phụ thuộc vào người sở hữu bản đồ sử dụng nó như thế nào.
Tựa như đội quân Trường Phong của ta, với mười vạn binh mã, người ta nói rằng chúng có thể tạo ra biến động khắp chín châu, nhưng chúng cũng có thể giữ vững trật tự thiên hạ.
Ít nhất bây giờ, chúng có thể kiềm chế mười vạn binh mã của Bạch Công, không cho họ hành động một cách mù quáng, và cản trở binh mã sắt của Hoàn quốc không dám tiến về phía nam để tấn công thành phố và cướp đất.
Nếu Thôi Lượng ngươi xem ta như kẻ tham lam và tàn bạo, thì đương nhiên cái bản đồ này, ngươi có thể liều mình để không để ta có được.
Nhưng nếu ngươi hiểu được hoài bão trong lòng ta, ngươi sẽ biết, bản đồ này, nếu rơi vào tay ta, sẽ mạnh mẽ hơn hàng ngàn, hàng vạn lần so với việc nó bị lãng phí trong phòng bí mật của Phương Thư Phòng, hoặc nếu rơi vào tay người khác."
Bình minh dần lên, mà sương mù lại càng dày đặc, che mờ toàn bộ kinh thành ở phía xa.
Trên bầu trời, một con chim nhỏ không biết rõ tên lượn qua, làm rách bức màn sương trắng, để lại dấu vết mờ ảo, rồi lại mất dạng trong sương.
Thôi Lượng nhìn theo bóng chim bay đi, ngồi nghe tiếng sóng róc rách, lòng bồi hồi.
Hắn lùi về phía sau vài bước, cúi mình nói: "Xem ra Tướng gia là người có bản lĩnh và hoài bão lớn, Thôi Lượng đã nhận định sai về ngài, mong Tướng gia thứ lỗi."
Bùi Diễm nhanh chân bước tới, giúp Thôi Lượng đứng dậy: "Thôi Lượng , không cần phải như vậy.
Những lời này, ta chưa bao giờ dám nói, và chưa từng thực sự mở lòng với ngươi nên đã khiến cho ngươi hiểu lầm ta."
Hắn buông tay Thôi Lượng ra, thở dài: "Thực sự là ta đã quá toan tính , không thể chia sẻ với ngươi về những suy nghĩ thật sự của mình, lại không muốn ngươi lại đi mất.
Do đó ta chỉ có thể sử dụng biện pháp này, cử người giám sát ngươi , mới dẫn đến sự hiểu lầm giữa chúng ta càng ngày sâu sắc và đã tạo ra tình huống như đêm nay."
Nhìn Thôi Lượng im lặng đứng đó, Bùi Diễm lại tiếp tục nói : "Thôi Lượng, suốt hai năm qua, có lẽ ngươi đã nghĩ Bùi Diễm ta là một kẻ tàn bạo, lạnh lùng, đầy tham vọng chỉ biết quan tâm đến quyền lực mà ta có được.
Nhưng Thôi Lượng ngươi có nghĩ đến không, tính cách lạnh lùng và tham vọng quyền lực không phải là bản chất thật sự của ta .
Quan trường vốn là sân đấu của ma quỷ, chiến trường lại càng là ranh giới giữa sống và chết.
Nếu ta không đủ tâm độc, kẻ khác sẽ đối xử tàn nhẫn với ta.
Bấy lâu nay, những gì ta đối diện là cuộc chiến một mất một còn.
Nếu thủ đoạn của ta chỉ bình thường một chút, lòng dạ hẹp hòi một chút, sớm đã bị người khác nuốt chửng mất tăm.
Nhắc đến vụ án lần này ở Sứ Quán, người ta coi ta như một kẻ có lòng dạ sâu thăm như biển, lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng nếu ta không thể giải quyết được vụ án này, một mặt là chiến tranh sẽ tái bùng nổ, ảnh hưởng đến bá quân, mặt khác, vị trí của ta sẽ khó giữ vững, quyền lực trong triều đình sẽ được sắp xếp lại, bao nhiêu người sẽ mất đầu, bao nhiêu dân chúng sẽ gặp khốn đốn!Nhưng nếu giải quyết được vụ án này, ta lại đem tai họa đến cho chính mình.
Hoàng thượng nghi ngờ ta, những ngày gần đây, quân đội được điều động liên tục, mục tiêu chính là ta.
Thôi Lượng , ngươi nói đi, trong tình hình như vậy, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, phải thực hiện khát vọng trong lòng, sử dụng một số cùng âm mưu để thực hiện được mục đích, có phải ta đã làm sai không?"Thôi Lượng nhìn Bùi Diễm dần trở nên kích động, trong đôi mắt thanh tú của hắn cũng không giấu được để lộ ra một chút cô đơn và đau đớn, thở dài nói: "Tướng gia, có lúc tình hình thiên hạ không thể bị chi phối chỉ bởi một mình ngài, sao ngài không buông bỏ tất cả và chọn một cuộc sống bình thường khác?"Bùi Diễm cười khổ, lắc đầu nói: "Làm sao mà ta có thể từ bỏ được cuộc sống này đây ? Sợ rằng nếu có ngày ta thả lỏng tay ra , cũng là lúc ta chết dưới đáy Hoàng Tuyền!" Hắn nói xong quay về phía Thôi Lượng, nói với một giọng điệu chân thành: "Thôi Lượng, ngươi nghĩ rằng ta giám sát ngươi chỉ để đạt được bản đồ Thiên Hạ có thể dựa vào này sao, ngươi đã hiểu lầm rồi! Tài năng của ngươi, không thể đong đếm bằng một tấm bản đồ như thế.