Thôi Lượng , ngươi hãy tưởng tượng một ngày nào đó, ta có thể thực hiện được hoài bão trong lòng, xây dựng một đế quốc mạnh mẽ, thống nhất hoàng quyền.
Nếu ngươi đảm đương Quốc Tử Giám, chắc chắn sẽ giúp cho ta thúc đẩy được một nền Nho giáo chính đạo, dạy dỗ hiền tài, để lại hình mẫu điển hình cho hàng trăm thế hệ, trở thành một người thầy cho hàng vạn đời; Nếu ngươi phụ trách Hộ Bộ, có thể giúp ta làm cho tiền bạc trong thiên hạ thông suốt, bách tính có cơ hội kiếm sống; Nếu ngươi phụ trách Công Bộ, có thể giúp ta phát triển thủy lợi, kiểm soát các vấn đề về nước, làm cho sông ngòi trong xanh; thậm chí còn có thể đào kênh dẫn nước, đưa nước của Hoa triều vào đất nước Hoàn, để cho người dân Hoàn cũng được hưởng lợi, giải quyết khổ đau do hạn hán hàng trăm năm, làm cho cả hai quốc gia có thể thực sự ngừng chiến và phát triển.
Tài năng của ngươi, không chỉ đơn thuần là cái bản đồ Thiên Hạ này, càng không chỉ là một quân sư hay người bạn đồng hành của Bùi Diễm.
Ta muốn ngươi trở thành hiền tài có khả năng cai trị đất nước, là người có tài định rõ quốc gia! Là cùng với Bùi Diễm ta , khởi sự một đế quốc đại thống nhất, để lại công đức vô lượng vĩ đại vô song cho thiên hạ này!"Thôi Lượng im lặng lắng nghe, trên môi nở một nụ cười đắng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào làn sương dày đặc trước mắt.
Bùi Diễm sau khi nói xong cũng không phát biểu thêm, chỉ nhìn về hướng bình nguyên xa xăm bị màn sương dày đặc che khuất, đồi núi và sông suối mênh mông.
Hai người đứng yên lặng, tay áo bay phất phới trong gió lạnh, tiếng róc rách nhẹ nhàng vang lên.
Ánh sáng bình minh dần tản mở, từ chân núi cũng có tiếng người đâu đâu truyền đến.
Thôi Lượng giật mình tỉnh ngủ, di chuyển đôi chân bị tê liệt, bước tới trước mặt Bùi Diễm , cúi đầu nói: "Tướng gia, hôm nay nói chuyện tâm tình với ngài.
Thôi Lượng thật sự xấu hổ, đáng lẽ ra phải dùng thân phận tầm thường này để đáp lại lòng thành của Tướng gia , nhưng mong ngài thứ lỗi, thật ra sư phụ trước khi qua đời có di ngôn, ta không được tham gia vào cuộc đấu tranh triều đình, không được bước chân vào quan trường.
Thôi Lượng không dám làm trái di ngôn của sư phụ, mong tướng quân có thể thông cảm cho nỗi lòng ta."
Bùi Diễm lùi lại một bước, khuôn mặt chứa đựng nỗi thất vọng.
Hắn ta giúp Thôi Lượng đứng dậy, một lúc lâu mới buông cánh tay phải của hắn ra , rồi thở dài: "Lời của ta hôm nay, đủ để bị tru di cửu tộc, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được Thôi Lượng ngươi, đây có lẽ là ý trời.
Thôi, nếu lòng ngươi đã không muốn ở lại, việc cố níu kéo chỉ thể hiện rõ lòng dạ hẹp hòi của ta.
Thôi Lượng, ngươi được tự do , đừng lo, ta sẽ không sai người truy đuổi theo ngươi nữa, cũng sẽ không vì ngươi mà áp bức Giang cô nương, độc tố trong người cô ấy, ta sẽ giúp cô ấy giải trừ."
Giang Từ hôm nay thức dậy từ rất sớm, nàng chọn y phục đẹp nhất mà nàng thích, mở cửa phòng bước ra, tuy nhiên không nhìn thấy được Thôi Lượng luyện công trong sân như mọi ngày, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Rồi lại nghĩ tới, có lẽ vì những ngày qua Thôi đại ca quá bận rộn, có khi bây giờ còn chưa tỉnh, nên sau khi rửa mặt xong , nàng liền vội vã chạy tới nhà bếp.
Nhà bếp ở Tây Viên tuy nhỏ, nhưng trang bị đầy đủ, chắc hẳn là do Bùi Diễm đã hạ lệnh nên mỗi ngày, người trong nhà bếp lớn đều mang tới rau cải và trái cây rất tốt đến đây.
Giang Từ tỉ mỉ chọn ra vài món tốt nhất, kết hợp với một ít thịt nạc, đã nấu ra một nồi cháo thịt nạc trứng muối đầy hương vị.
Nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy Thôi Lượng dậy.
Giang Từ vội vàng đến gõ cửa, nhận lại chỉ là sự im lặng, nàng liền mở cửa bước vào, nhưng trong phòng không thấy bóng dáng ai, chắc hẳn Thôi Lượng đã ra ngoài từ sớm.
Nàng chỉ có thể tự mình ăn cháo.
Sau khi ăn xong, cô đột nhiên nhớ tới việc hôm qua khi giặt đồ cho Thôi Lượng, nàng phát hiện một chiếc áo của hắn đã bị rách, vì thế đã lấy nó ra khỏi tủ quần áo đặt ở trong phòng .
Bây giờ, sương mai đã tan biến, nắng thu chiếu rọi, Giang Từ ngồi trong sân, đang chăm chú may vá đồ.
Đến khi phát hiện một đôi giày mềm màu đen xuất hiện trước mắt, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy Thôi Lượng đang im lặng nhìn mình, nàng mỉm cười: "Thôi đại ca, sáng sớm huynh đã đi đâu vậy? Đã ăn sáng hay chưa? Trong nồi vẫn còn có cháo, để ta đi múc cho huynh ."
Nàng đặt chiếc áo xuống, vừa bước chân ra khỏi chỗ ngồi, Thôi Lượng đã kéo nàng lại, thấp giọng nói: "Tiểu Từ, để ta tự đi múc, muội cứ ngồi đó đi."
Giang Từ cười khẽ, nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay của huynh ấy, chạy vào bếp và múc một tô cháo ra.
Thôi Lượng nhận lấy, cả hai ngồi trong sân, huynh ấy từ từ ăn cháo , mắt thì nhìn về phía Giang Từ đang cúi đầu vá đồ, dần dần cảm thấy hương vị của chén cháo kia bắt đầu khó nuốt.