Bình minh dần hiện lên, ánh nắng xuyên qua lớp dây leo trên giàn gỗ, rọi lên thân hình của Giang Từ.
Khuôn mặt nàng trắng như ngọc, lông mi nhấp nháy, môi mỏng nở nụ cười, lúm đồng tiền lấp ló.
Gió nhẹ đưa một chiếc lá rơi lên vai nàng, nàng dường như không chú ý, vẫn cúi đầu, mắt nhìn chăm chú, tay thuần thục vá y phục của hắn.
Thôi Lượng vươn tay, nhặt đi chiếc lá rơi kia xuống, Giang Từ ngẩng đầu cười với hắn , rồi lại cúi đầu xem kim chỉ trong tay.
Trái tim Thôi Lượng đầy cảm thông và ân hận, thấp giọng nói: "Tiểu Từ."
"Ừ."
"Ta có điều muốn hỏi muội ."
"Được."
Giang Từ vẫn tiếp tục công việc, không ngẩng đầu lên.
Thôi Lượng do dự một chốc, hỏi: "Muội, có sợ chết không?"Giang Từ mỉm cười đáp: "Đương nhiên là sợ, ai trên đời này không sợ chết?"Thôi Lượng im lặng một lúc, rồi cười: "Ý của ta là, nếu muội biết mình sắp chết, muội có cảm thấy hoảng sợ, bất an hay không? Có thể là ăn không vào, hoặc là khóc lóc hay không?""Không."
"Tại sao?""Bởi vì không còn ích gì."
Giang Từ hoàn thành đường kim cuối cùng, tỉ mỉ buộc một nút, cắn đứt sợi chỉ, nghiêng đầu nói: "Nếu đã định phải chết, dù sợ hãi đến đâu cũng vô ích.
Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, muốn cười thì đừng để lệ rơi, muốn khóc cũng đừng kìm nén.
Giống như ta."
Nàng dừng lại, cười nhẹ và xếp chiếc áo vừa vá xong.
Thôi Lượng không dám nhìn vào khuôn mặt tươi sáng, trong trẻo đó, hắn ngẩng đầu hít sâu, sau đó cúi đầu, nhanh chóng uống hết chén cháo, cười nói: "Tiểu Từ, ta đã nói với Tướng gia rồi, ngày mai ta sẽ đưa muội đi du ngoạn Hồng Phong Sơn."
Giang Từ mắt sáng lên: "Thật ư?! Tướng gia đã đồng ý rồi sao?"Thôi Lượng đứng dậy, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, mỉm cười nói: "Thôi đại ca khi nào có lừa dối muội chưa, đương nhiên đó là thật.
Ta còn muốn đến thư phòng một lát, muội nghỉ ngơi thêm một chút, đừng để bản thân quá mệt."
Bùi Diễm bước vào Duyên Huy Điện, Hoàng đế đang trò chuyện với Nhạc Cảnh Long, thế tử Nhạc Phiên vừa mới đến kinh đô.
Thân hình Nhạc Cảnh Long cao ráo, mi mắt tuấn tú, thần thái huy hoàng, một loạt lời tụng đức, tạ ơn trôi chảy, tự nhiên.
Hoàng đế dường như đang rất vui, không kìm được phát ra tiếng cười vang dội: "Nhạc khanh có lòng như thế, trẫm rất vui ."
Bùi Diễm bước lên kính cẩn quỳ xuống hành lễ, Hoàng đế tươi cười nói: "Phải chăng thương thế của Bùi Tướng đã khỏi? Mau mau bình thân!"Bùi Diễm đứng dậy, gật đầu mỉm cười với Nhạc Thế Tử, Nhạc Thế Tử là đệ tử ghi danh của Thương Sơn, coi như là một nửa nhân sĩ võ lâm, hai người cũng có thể coi là bạn xưa.
Hoàng đế nhấm một ngụm trà, mỉm cười nói: "Trẫm và phụ thân của các ngươi đều là bạn xưa, bây giờ nhìn hậu bối các ngươi đều đã trở thành nhân tài hiền tử, quả là mừng rỡ."
Bùi Diễm thấy Nhạc Thế Tử cười rất kính cẩn, biết rằng lời Hoàng đế không phải là ý thật.
Khánh Đức Vương vừa qua đời, ký kết ước hiệp với Hoàn Quốc, Nhạc Phiên có lẽ là mục tiêu kế tiếp mà Hoàng đế muốn đối phó, lần này tuyên Thế Tử vào kinh có chút ý đồ áp bức Nhạc Vương.
Hoàng đế dường như nhớ ra chuyện gì đó thú vị, tới đây kéo tay Nhạc Thế Tử và nói: "Trẫm đã nhớ ra, năm đó mẫu phi của ngươi và Dung Quốc phu nhân đồng thời có bầu, lúc đó còn ước định phải kết làm thông gia, đáng tiếc cả hai đều sinh con trai, vì vậy cuối cùng không thể thực hiện."
Nhạc Thế Tử chỉ mỉm cười theo, Hoàng đế buông tay ra: "Cảnh Long cứ lui ra trước đi, ngày khác theo Trẫm đi hành cung săn bắn."
Nhìn Thế tử Nhạc rời khỏi Duyên Huy Điện, nụ cười trên mặt Hoàng đế dần mất đi, ngồi trở lại ngai: "Tình hình thương tích của Bùi Tướng đã hồi phục chưa? Trẫm lo lắng suốt hơn mười ngày qua.
Về sau, những việc liều mạng chiến đấu này hãy để thủ hạ làm, không nên tự mình mạo hiểm, mẫu thân của ngươi chỉ có một đứa con trai là ngươi."
Bùi Diễm vội vã cúi mình nói: "Đã để Bệ hạ lo lắng, tại hạ thật hổ thẹn.
Tại hạ bị nội thương, cần thêm thời gian để điều dưỡng, nếu không e là sẽ không thể toàn tâm làm việc được ."
Hoàng đế bước đến gần, nắm lấy tay phải của Bùi Diễm, một lát sau chau mày: "Dịch Hàn làm cho ngươi bị thương đến như vậy, không hổ là 'Kiếm Thần' của Hoàn Quốc.
Ngày sau nếu đối chiến với Hoàn Quốc , hắn đích thị là một nhân vật rất khó để đối phó."
"Đúng vậy , lần này không thể bắt được Dịch Hàn để đưa ra xét xử, là tại hạ thần làm việc không chu toàn, xin Hoàng thượng trách phạt."
Bùi Diễm quỳ xuống và kính cẩn dập đầu.
Hoàng đế mỉm cười, kéo hắn ta đứng dậy: "Ngươi thì có tội tình gì? Ngươi đã có công phá án, làm cho hiệp ước được ký kết diễn ra suôn sẻ, trẫm còn vốn định ban thưởng ngươi vào Long Đồ Các, nhưng ngươi lại bị thương nên đành phải trì hoãn.
Ngày ký kết hiệp ước, trẫm thấy thương tích của ngươi không nặng như thế , sao lại bất cẩn để cho một nữ hầu trong phủ đả thương ngươi , khiến nội thương của ngươi nặng thêm?"