Trong xe trang hoàng lộng lẫy, còn có một lò sưởi than nhỏ, Bùi Diễm dựa vào đệm mềm mại, thản nhiên nói: "Thôi Lượng sẽ không đi cùng với chúng ta.
Nhanh, pha cho ta một chén trà."
Giang Từ không kìm được , liếc nhìn hắn một cái, nhưng vẫn đặt ấm đồng nhỏ lên lò than, đợi nước sôi, rót một chén trà, đưa tới trước mặt Bùi Diễm.
Bùi Diễm từ sau cuốn sách ngước mắt nhìn cô: "Ngươi không biết phải đun nóng chén trà trước, sau đó pha trà qua một lần, lần thứ hai mới dâng lên cho chủ tử sao ?"Giang Từ bất đắc dĩ, đành phải làm theo yêu cầu của hắn một lần nữa.
Bùi Diễm vươn tay nhận chén trà, liếc nhìn Giang Từ, thấy cô mặc đồ mỏng manh, váy ướt do mưa, đang quỳ bên lò than, thân thể có phần run rẩy, bờ môi cũng hơi tái mét, không khỏi nhíu mày, vỗ vỗ vào đệm mềm bên cạnh: "Tới đây."
Giang Từ lắc đầu, không nhịn được hỏi: "Tướng gia, chúng ta đang đi đâu vậy?""Ngồi xuống đây, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Được kích thích bởi lòng tò mò, Giang Từ đứng lên ngồi xuống bên cạnh hắn .
Bùi Diễm đột nhiên ngồi dậy, cúi người xé phần váy của nàng bị ướt do mưa, Giang Từ giật mình, vội vã che phần bắp chân lộ ra, tức giận hỏi: "Ngài đang làm gì vậy ?!"Bùi Diễm mỉm cười, phải tay đánh hướng trán nàng, Giang Từ nhanh chóng đưa tay chặn lại.
Hắn lại chỉnh tay một cái, khiến Giang Từ bị đẩy ngã ngửa lên giường.
Đầu óc nàng mơ hồ, "Hu" một tiếng, mắt đen sầm, cảm thấy thân thể bị cái gì đó bao phủ.
Giang Từ tìm cách lấy tay gỡ bỏ vật phủ lên mặt, nhìn kỹ mới phát hiện đó chính là cái áo choàng lông cáo mà Bùi Diễm vừa ôm đắp lên người nàng.
Thấy Bùi Diễm có vẻ mỉm cười giễu cợt ở khóe môi, còn váy của nàng thì bị hắn xé rách, phần bắp chân lộ ra.
Giang Từ nhảy xuống giường, quăng mạnh cái áo choàng về phía Bùi Diễm , quay người định mở cửa xe đi ra ngoài.
Bùi Diễm nắm chén trà bên cạnh, nhẹ nhàng ném ra, trúng đúng đầu gối phải của Giang Từ.
Chân nàng vốn yếu , ngay lập tức quỳ xuống tấm thảm, trong lòng có cơn giận khó tả, cắn chặt môi dưới, nhìn về phía Bùi Diễm.
Nụ cười trên môi Bùi Diễm dần tắt đi, lạnh lùng nói: "Đúng thật là nha đầu không biết tốt xấu!"Thấy Giang Từ vẫn còn đang quỳ, hắn ném cuốn sách trong tay xuống, cúi người kéo nàng lên.
Giang Từ muốn vùng vẫy, nhưng lại bị hắn ấn chặt vào huyệt đạo bên hông , mạnh mẽ ôm lên giường.
Bùi Diễm kéo tấm chăn ấm đắp lên người Giang Từ, sau đó dùng cái áo choàng lông cáo kia vây quanh nàng.
Thấy nàng vẫn còn nhìn mình chằm chằm, hắn cười lạnh: "Nếu ngươi không may ốm, ai sẽ giúp ta đi nhận diện người?"Giang Từ trong lòng một chút giật mình, thầm nghĩ ‘Không lẽ, Vệ Chiêu đã bài trí xong , hiện giờ Đại Trạch đây là muốn đưa mình đi gặp Diêu Định Bang sao?! Nhưng sao không thấy hắn truyền tin cho mình, làm sao mình biết ai mới là Diêu Định Bang kia chứ?’ .
Nàng nghĩ đến điều này, khuôn mặt hiện lên chút bất an.
Bùi Diễm không quan tâm đến nàng, tự mình đọc sách.
Dần dần, cơ thể Giang Từ ấm lên, nàng vốn chỉ mới tỉnh giấc từ trong mộng, xe ngựa lắc lư, nàng cảm thấy ngày càng mệt mỏi, không nhịn được mở miệng ngáp, chẳng bao lâu đã mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Bùi Diễm từ từ đặt quyển sách xuống, nhìn đôi má Giang Từ dần trở nên hồng hào, mỉm cười, kéo lại tấm áo lông cáo đã trượt xuống, ôm lấy vai nàng.
Rồi nhẹ nhàng gõ vào vách xe, một tên thuộc hạ ngay lập tức vén bức rèm xe lên, Bùi Diễm nhẹ giọng nói: " Mang vài bộ y phục nữ tử đến đây."
Giang Từ tỉnh giấc khi đã vào cuối giờ Thìn, mở đôi mắt ra, thấy Bùi Diễm vẫn còn đang đọc sách, bên mình lại có vài bộ quần áo được bày ra.
Nàng hiểu ý của hắn, nhưng không tiện thay đồ ngay trước mặt hắn, nên dứt khoát đóng lại đôi mắt, giả vờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Một lát sau, nàng nghe được tiếng Bùi Diễm gõ nhẹ vào bức tường bên cạnh, xe ngựa dừng lại.
Hắn thoắt một cái đã nhảy xuống khỏi xe , thậm chí còn đóng cửa xe một cách cẩn thận, tiếng người ngoài xe dần yếu đi.
Nàng nhanh chóng thay quần áo, rồi nhảy xuống khỏi giường.
Vừa ngồi định vị trên chiếc ghế mềm ở phía bên kia trong xe, Bùi Diễm đã lên xe, nhìn nàng một cái rồi xe ngựa tiếp tục hành trình.
Bùi Diễm nằm trở lại trên giường, nhìn về phía chiếc áo lông cáo ở chân giường, rồi lại nhìn Giang Từ.
Với vẻ mặt âm trầm, hắn nhấc chiếc áo lông cáo lên, định ném ra khỏi cửa sổ xe.
Giang Từ vội vã chạy tới, giật lấy áo lông cáo: "Tại sao phải vứt bỏ chiếc áo lông cáo tốt như thế này?"Đã bẩn."
Giang Từ nghẹn lời, khống chế cơn tức giận trong lòng, mặt nở nụ cười giả tạo: "Tướng gia, dù sao ngài cũng không cần nữa, có thể cho ta không?"Bùi Diễm không ngẩng đầu, chỉ "Ừm" nhẹ một tiếng.
Giang Từ cười và ngồi xuống, vuốt nhẹ chiếc áo lông cáo, thầm thì: "Áo lông cáo quý giá như thế này, vứt bỏ thật là lãng phí.
Chú chó lớn trong nhà của Hoàng thím sắp sinh chó con, tôi mang áo này về để lót vào tổ chó, giữ ấm cho lũ chó con, chẳng còn gì tốt hơn."