Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 121 - Chương 121: Mua Dây Buộc Mình (3)

Chương 121: Mua dây buộc mình (3)

Bùi Diễm run tay, quyển sách trong tay không thể đọc tiếp được nữa, lạnh lùng nói: "Châm cho ta một chén trà."

Giang Từ đã nghĩ ra cách đối phó với con cua lớn này, ngẩng đầu lên và nói: "Ta đâu phải là nha hoàn của nhà ngài, tại sao cứ bắt ta phải hầu hạ ngài ? Sao không bảo nha hoàn của ngài làm?""Ngươi không nhìn thấy trong xe này chỉ có mỗi ta và ngươi sao? Hơn nữa, lần này ta cũng không có đưa nha hoàn đi theo."

Khuôn mặt Giang Từ tỏ ra rất tức giận: "Điều đó cũng không có nghĩa là ta phải hầu hạ ngài.

Nếu cần thiết, ta có thể không lấy giải dược, dù sao ta cũng chỉ có một mạng hèn hạ.

Ta cũng đã chịu đủ mọi khinh thường của ngài rồi, đừng nghĩ rằng ta sẽ tiếp tục để ngài sai khiến, chúng ta nên từ biệt tại đây."

Bùi Diễm đặt quyển sách xuống, ngồi bên cạnh Giang Từ, nét mặt có vẻ như đang cười nhưng cũng không phải: "Gan của ngươi cũng không nhỏ, vậy hiện tại ngươi muốn như thế nào ?"Giang Từ từ từ lùi về phía sau, miệng nói: "Ta có thể hầu hạ ngài , nhưng ngài không được khi dễ ta, cũng không được sai bảo tôi như nô tài của ngài."

Bùi Diễm lại tiến gần nàng thêm chút nữa, thong thả nói: "Cái gì là hầu hạ, cái gì là khi dễ, ta thực sự không hiểu.

Giang cô nương, có lẽ ngươi cần phải chỉ giáo thêm cho ta ."

Giang Từ không còn đường lui, thấy khuôn mặt cười khinh thường kia ngày càng đến gần, liền dùng lực đẩy vào ngực Bùi Diễm .

Bùi Diễm đặt tay phải vào giữa hai tay cô, rồi nhẹ nhàng điểm vào một điểm nửa tấc trên cổ tay cô.

Giang Từ lập tức mất sức lực, hai tay buông xuống, thân hình mất cân bằng, la lên một tiếng đã vội ngã vào lòng hắn.

Bùi Diễm vươn tay phải ôm lấy nàng, cười to nói: "Thì ra đây là phương pháp hầu hạ Giang cô nương nói đến, thật mới mẻ."

Giang Từ gấp gáp muốn tránh khỏi vòng tay của hắn, nhưng hai tay yếu ớt, không biết Bùi Diễm là cố ý hay vô tình, tay phải ấn lên huyệt đạo trên thắt lưng của nàng, khiến cho nàng không có một chút sức lực nào, đành phải yếu ớt nằm trong lòng hắn.

Mũi ngửi được một mùi hương như có như không, dần cảm thấy đầu choáng váng, trong tình thế cấp bách, nước mắt tràn mi.

Bùi Diễm cười rất hả hê, hắn được rời kinh thành, vừa gỡ bỏ trọng trách, vừa có "đồ chơi nhỏ" thú vị này để cho mình thường xuyên trêu đùa một chút, chỉ cảm thấy lúc này đúng là khoảng thời gian vui vẻ thả lỏng nhất từ trước tới nay.

Trong chốc lát luyến tiếc buông tay ra, cho đến khi cảm thấy nước mắt của người trước ngực thấm ướt quần áo của mình, mới dần ngừng cười, buông Giang Từ ra.

Dường như xe ngựa đụng phải hòn đá giữa đường, khẽ rung, nước mắt đọng trên lông mi dài của Giang Từ rơi tách tách.

Bùi Diễm ngừng cười, gỡ bỏ huyệt đạo trên cánh tay Giang Từ, thấy nàng vẫn cúi đầu rơi lệ, do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Được rồi, chỉ đùa ngươi thôi, ta cũng không thật sự coi ngươi là nha hoàn, ngươi không muốn làm, không làm là được."

Nói xong hắn xoay người tự mình pha chén trà, thấy Giang Từ còn đang thút thít, đem chén trà đưa tới trước mặt nàng: "Uống ngụm trà, lần này đi Trường Phong sơn trang, đường đi kéo dài mấy ngày, đừng tức giận nữa."

Giang Từ ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đến Trường Phong sơn trang sao? Đến đó làm gì?"Bùi Diễm thấy nước mắt trên mặt nàng còn chưa khô, trên mặt lộ vẻ tò mò, cười nói: "Không phải ngươi thích xem náo nhiệt sao? Đại hội võ lâm tổ chức vào đầu tháng mười một, tuyển chọn tân minh chủ, ta đưa ngươi đi xem sự kiện lớn này."

Thấy Giang Từ vẫn hơi tức giận, Bùi Diễm kéo cánh tay của nàng: "Lại đây, đấm chân cho ta."

Dừng một chút nói: "Ta trả tiền công cho ngươi."

Giang Từ không nhúc nhích, Bùi Diễm đành phải nói: "Vậy ngươi nói đi, phải làm sao mới chịu hầu hạ ta?"Giang Từ suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Ngài từng là minh chủ võ lâm, ngài nói cho ta nghe chút chuyện thú vị trong võ lâm, ta sẽ đấm chân cho ngài."

Đoạn đường này đi rất vội vã trong mưa gió, ngoại trừ khi xuống xe đi vệ sinh nghỉ ngơi, thời gian còn lại đều trải qua ở trên xe ngựa, ngay cả cơm trưa cũng là người hầu chuẩn bị rồi đưa lên xe ngựa.

May mà tài ăn nói của Bùi Diễm rất tốt, Giang Từ nghe kể những chuyện thú vị trong võ lâm rất hứng thú, cũng không cảm thấy khô khan khó khăn.

Khi màn đêm buông xuống, đoàn người tới trấn Thanh Hà.

Bùi thị ở trấn Thanh Hà có biệt phủ lớn, người hầu đã cưỡi ngựa chạy tới nơi này sắp xếp tốt mọi thứ từ lâu.

Lúc này mưa lớn dần tạnh, hai người nhảy xuống xe ngựa, gió lạnh phả vào mặt, Giang Từ lập tức rùng mình.

Bùi Diễm tiện tay đẩy cửa xe ra, lấy áo lông cáo ra, tay giương lên, khoác lên vai Giang Từ.

Áo lông cáo vừa dài vừa lớn, Giang Từ rụt vào trong đó, da nàng trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, rất giống như búp bê sứ.

Bình Luận (0)
Comment