Giang Từ đi theo phía sau Bùi Diễm vào cửa chính, nhìn thấy rèm châu thêu trong nhà, hiên cửa rộng mở, hoa mai bao quanh nhà, dù đang là đầu đông, nhưng lịch sự tao nhã động lòng người, không khỏi chậc chậc lắc đầu: "Không biết đã vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của người dân, ngay cả biệt phủ cũng được xây dựng xa xỉ như vậy!"Bùi Diễm quay đầu mỉm cười nói: "Ngươi nói sai rồi, gia tộc Bùi thị ta, mặc dù gia sản giàu có, nhưng không phải nhờ tham ô hối lộ mà có được."
Tất nhiên trong lòng Giang Từ không tin, oán thầm vài câu, theo hắn đi vào chính viện Noãn Các.
Nghỉ ngơi một lát, thức ăn nóng hổi được đặt trên bàn như nước chảy.
Hai người dùng cơm tối xong, Bùi Diễm đọc mật thư gần một canh giờ, còn có thị nữ ở lại trong tòa nhà này đi vào hầu hạ hắn rửa mặt.
Giang Từ không biết mình sẽ nghỉ ngơi ở nơi nào, giữ chặt một thị nữ hỏi: "Vị tỷ tỷ này, xin hỏi…"Thị nữ kia kính cẩn cười, cũng không trả lời, thoát khỏi tay Giang Từ, cùng mấy người còn lại lui ra ngoài.
Thấy trong phòng chỉ còn mình và con cua lớn, trên mặt con cua lớn cười rất mờ ám, trong lòng Giang Từ bồn chồn, chậm rãi lui ra ngoài phòng, cười nói: "Tướng gia nghỉ ngơi sớm một chút, nô tỳ đi ra ngoài."
Bùi Diễm vừa cởi áo ngoài ra vừa đi tới đóng cửa lại."
Cạch" một tiếng đặt chốt ngang xuống.
Mặt Giang Từ hơi biến sắc, gượng cười nói: "Tướng gia, cái kia, ngài, ta."
Bùi Diễm cười đưa tay gõ gõ đỉnh đầu của nàng: "Biệt phủ này phòng vệ không bằng tướng phủ.
Nếu ngươi ngủ ở nơi khác, ta sợ Tiêu giáo chủ kia nhận được tin tức, lại đây giết ngươi diệt khẩu.
Chỉ có ngủ cùng phòng với ta, ngươi mới có thể giữ được mạng nhỏ."
Đương nhiên Giang Từ không thể nói ra "Tiêu giáo chủ" và mình đã thỏa thuận hợp tác hữu nghị từ lâu, chắc chắn sẽ không đến giết mình diệt khẩu, chỉ đành miễn cưỡng cười: "Tướng gia suy nghĩ chu toàn."
Bùi Diễm chỉ một cái giường gấm bên cạnh giường lớn: "Ngươi ngủ ở đó đi."
Giang Từ chưa bao giờ ngủ cùng nam nhân trong một căn phòng, huống chi còn là con cua lớn rất đáng giận này.
Giấc ngủ này ngủ có chút không yên, hơn nửa canh giờ trôi qua, còn lăn qua lộn lại trên giường, lúc trước sau khi ăn cơm nàng uống trà quá nhiều, dần dần cảm thấy mắc tiểu.
Nàng biết trong phòng nhỏ sau giường con cua lớn nhất định có đồ đi vệ sinh, nhưng muốn nàng vào lúc đêm khuya yên tĩnh, đi vệ sinh sau giường của một đại nam nhân, đánh chết cũng sẽ không làm.
Nàng nhịn một hồi, dần có chút không nhịn được, thật vất vả nghe được tiếng thở của Bùi Diễm dần trở nên đều đặn kéo dài, nghĩ hắn đã ngủ, liền lặng lẽ xốc chăn xuống giường.
Nàng nín thở, rón rén đi tới cạnh cửa, dùng tốc độ rất chậm dời chốt cửa, mở cửa ra một khe nhỏ, đi ra ngoài.
Sau đó rón rén đi qua phòng chính, mở cửa chính, chui vào trong sân.
Nàng không biết nhà vệ sinh ở đâu, trong sân cũng chỉ còn lại một ngọn đèn gió lờ mờ đung đưa dưới hành lang, thấy không rõ đường đi, suy nghĩ một lát, cuối cùng nhịn không được chạy đến phía sau núi giả ngồi xổm xuống.
Đêm nay rất lạnh, gió bắc từng trận, Giang Từ chỉ mặc một lớp áo ngoài, bị gió thổi qua, đứng dậy lập tức cảm thấy có chút chịu không nổi, liên tục hắt xì hai cái, trong lòng kêu lên không ổn, nếu có người phát hiện mình lại chạy đến sân đi tiểu thì thật xấu hổ.
Dường như nghe được Bùi Diễm trong phòng khẽ quát một tiếng: "Ai?!" Thân thể Giang Từ cứng đờ, trong đầu chợt lóe lên một ý, la to một tiếng "A", chạy về phía hành lang.
Theo tiếng la hoảng sợ của nàng, Bùi Diễm như chim yến xuyên mây, phá vỡ khung cửa sổ từ trong phòng nhảy ra, cánh tay phải của hắn nhanh chóng giương ra, bảo vệ Giang Từ ở phía sau, cả người Giang Từ run rẩy, kêu lên: "Là hắn, hắn tới giết ta diệt khẩu!"Sắc mặt Bùi Diễm khẽ biến, chụm ngón tay lại đặt trên môi, tiếng còi bén nhọn không dứt.
Ngoài sân hơn mười tên Trường Phong Vệ nhanh chóng xông vào, An Trừng chạy vào trước.
Bùi Diễm lạnh lùng nói: "Tiêu Vô Hà xuất hiện, cẩn thận lục soát xung quanh cho ta!"Hai tay Giang Từ khoanh tay trước ngực, trốn sau lưng Bùi Diễm, lạnh đến run lẩy bẩy, không khỏi giậm chân vài cái.
Bùi Diễm xoay người lại, ôm lấy nàng, đá văng cửa phòng, đặt nàng lên giường, đắp chăn thật dày lên người nàng.
Nhíu mày nói: "Không có việc gì ngươi chạy ra ngoài làm cái gì?"Hai gò má Giang Từ ửng đỏ, mơ hồ cảm nhận trong đó còn có nhiệt độ cơ thể còn sót lại của hắn, còn có một mùi hương rất dễ ngửi, nên nói không thành lời.
Bùi Diễm đưa tay sờ trán nàng: "Đừng sợ hãi."
Hắn lớn tiếng nói: "Người đâu!" Mấy người ngoài cửa sổ đáp, Bùi Diễm nói: "Đi mời đại phu lại đây!"Giang Từ vội khoát tay nói: "Không cần, ta không có bệnh."
Giương mắt thấy Bùi Diễm chỉ mặc áo lót trên người, đứng ở trước giường, khẽ hô một tiếng, quay mặt đi.
Bùi Diễm cười, chậm rãi vén chăn lên, nằm bên cạnh Giang Từ.