Nàng tức giận nói rất lớn tiếng, khách khứa cả sảnh đồng loạt đưa mắt nhìn nàng.
Hà Thanh Linh và Dương tiểu thư bên cạnh càng ngạc nhiên há miệng, nói không nên lời.
Bùi Diễm sửng sốt chớp mắt một cái, chợt cười to.
Giang Từ trừng mắt liếc hắn một cái, thân hình nhanh chóng nhảy ra khỏi chính các, phóng lên đài cao, bảo vệ cô bé kia ở phía sau, trợn mắt nhìn hán tử trung niên kia: "Không được đánh cô bé nữa!"Hán tử trung niên thấy gã sai vặt này từ trong các nhảy ra, hiển nhiên là người hầu của vị đại quan nào đó, không đắc tội được, lập tức cười xấu hổ lui xuống.
Giang Từ xoay người nắm lấy tay cô bé kia, thấy vẻ mặt cô bé hoảng sợ, mỉm cười nói: "Muội đừng sợ, ta sẽ nghĩ cách, không để hắn ta đánh muội nữa."
Trong các, Hà Thanh Linh thấy Giang Từ trên đài, lại thấy Bùi Diễm cười đầy ẩn ý, giật mình nhận ra, trong lòng hơi không thoải mái, nhẹ giọng nói: "Bùi ca ca, một năm không gặp, huynh đã thay đổi."
Bùi Diễm nhìn Giang Từ dắt cô bé đi vào trong các, bình tĩnh nói: "Phải không?!"Giang Từ dắt cô bé đi tới phía sau Bùi Diễm, cũng không nhìn hắn, từ trên án bưng đĩa bánh ngọt, lấy một miếng, đưa tới miệng cô bé, dịu dàng nói: "Mau ăn đi."
Cô bé mở miệng nhận ăn, cười ngọt ngào với Giang Từ, rồi cúi đầu xuống.
Trong lòng Giang Từ vui vẻ, xoay người đi lấy thức ăn trên bàn.
Đột nhiên cô bé ngẩng đầu, tay phải khẽ lật, dao găm trong tay khí lạnh thấu xương, mang theo sát ý dày đặc, đâm thẳng về phía Giang Từ đang cúi người bưng đĩa lên.
Giang Từ đang cúi người cầm đĩa sứ trên bàn, chợt bị Bùi Diễm kéo mạnh, ngã vào đầu gối hắn, nhưng cánh tay phải đau nhức, đã bị dao găm cắt trúng.
Mặt cô bé biến sắc, cổ tay phải dùng sức, lần thứ hai đâm về phía Giang Từ.
Bùi Diễm ôm lấy Giang Từ ngã về phía sau, chân phải đá mạnh, dao găm của cô bé chuyển hướng trong không trung, ném về phía áo lót của Giang Từ.
Chân phải Bùi Diễm vẫn đá về phía cổ tay cô bé, tay phải dùng sức hất dao găm trên không trung, dao găm như sao băng bay về phía xà ngang trên các, cắm sâu vào trong thanh xà gỗ, vẫn rung không ngừng.
Người cô bé vặn vẹo, né tránh chân phải Bùi Diễm, thấy không thể lấy tính mạng Giang Từ, vội vàng bay ra ngoài các.
Đám người An Trừng từ ngoài các xông vào, vây cô bé kia chặt đến mức con kiến không chui qua được.
Cô bé cười ha hả, bỗng nhiên giọng nói trở nên giống người lớn, cô bé từ bên hông rút ra một thanh đoản kiếm, thân hình nhanh như gió, tấn công nhóm Trường Phong Vệ đang hỗn loạn.
An Trừng tức giận quát lên một tiếng, lưỡi kiếm lóe lên như tia chớp nhắm thẳng vào cô bé.
Cô bé bước qua hai bước, giơ đoản kiếm chặn lại, đao kiếm va nhau, sau cú va chạm, khóe miệng cô bé chảy máu, lùi lại mấy bước, ngồi xuống đất.
Bùi Diễm xé ống tay phải Giang Từ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Để người sống!"An Trừng ôm kiếm trước ngực, dẫn theo mấy tên Trường Phong Vệ chậm rãi tới gần.
Vẻ mặt cô bé vẫn bình tĩnh không sợ hãi, ngửa đầu cười.
An Trừng đã trải qua nhiều trận chiến, biết có chuyện gì đó không ổn, mắt thấy tia sáng lạnh lóe lên, nhanh chóng quay người lại.
Chỉ thấy tia sáng lạnh kia đúng là từ trong miệng cô bé bắn ra, một màn mưa phùn màu bạc nổ tung trong các, mấy tên Trường Phong Vệ không kịp tránh, trúng châm ngã xuống đất.
Thân hình cô bé nhanh nhẹn linh hoạt, giống như cá chạch từ khe hở phòng thủ của mấy tên Trường Phong Vệ vọt ra ngoài các, An Trừng ngã xuống đất nhanh chóng đuổi theo, hán tử trung niên bên ngoài các cười to ném ra dây thừng mềm mại, cô bé đưa tay tiếp được, hai người mỗi người kéo một chỗ, quấn lên cành liễu rủ bên hồ, nhảy lên vài cái, lập tức biến mất trong màn đêm mênh mông.
Sự việc này xảy ra đột ngột, từ lúc cô bé xuống tay ám sát Giang Từ tới khi trốn thoát không quá mấy câu nói, mọi người trong các ngẩn người, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Dương Thái thú thấy chuyện này xảy ra, sợ tới mức hai chân run rẩy, cố gắng bình tĩnh ra lệnh thuộc hạ mời đại phu, rồi nhanh chóng điều binh sĩ tới bao vây Lưu Hà các, nhốt tất cả nghệ sĩ xiếc lại.
Bùi Diễm đẩy Giang Từ ra, đứng lên, Giang Từ ôm cánh tay phải, vẻ mặt đau đớn.
Bùi Diễm cũng không để ý tới Dương Thái thú đang thỉnh tội, nhanh chóng ra khỏi các, đám người An Trừng vội vàng đuổi theo.
Bùi Diễm không quay đầu lại, nói: "Điều tra kỹ những người có mặt ở đây."
Nói xong nhảy lên xe ngựa, thấy Giang Từ đang nhe răng nhếch miệng đứng bên cạnh xe, nhíu mày, thò tay nắm vạt áo Giang Từ, xách nàng lên xe.
Người đánh xe quát lớn chạy vụt đi.
Ven hồ Thúy Quang, một chiếc thuyền gỗ nhỏ neo bên bờ hồ, một hắc y nhân nằm nghiêng ở trên mui thuyền, nhìn từ xa thấy hết mọi chuyện xảy ra trong các, nhìn xe ngựa của Bùi Diễm biến mất trong màn đêm, khẽ cười nói: "Khá thú vị."