Lúc này Giang Từ mới nhận ra mình đang ăn mặc như gã sai vặt, trong lòng buồn cười, ho nhẹ một tiếng, hai tay ôm trước ngực, dựa vào song cửa gỗ, gót chân phải gõ nhẹ mặt đất, lạnh lùng nói: "Vị cô nương này, chúng ta vốn không quen biết, có lời gì thì nói mau đi, bản công tử rất bận rộn, trong chốc lát tướng gia chúng ta không thể thiếu ta."
Nha hoàn xinh đẹp kia cười rất quyến rũ, cánh tay phải đặt lên vai Giang Từ, cúi đầu nói: "Không hổ là người từ trong phủ Tướng gia đi ra, công tử thật là tuấn tú lịch sự, nói năng bất phàm."
Giang Từ càng cảm thấy buồn cười, đầu vai hơi ngứa, không khỏi lui về phía sau hai bước.
Nha hoàn kia đang cúi đầu nói chuyện, bất ngờ, tay phải đặt vào khoảng không, suýt nữa ngã một cái.
Giang Từ đưa tay đỡ lấy nàng ta, nhân tiện sờ soạng trên lưng nàng ta một chút, cười híp mắt nói: "Muội tử phải đứng vững, đừng ngã gãy răng cửa."
Trong các, Bùi Diễm nhịn không được khẽ mỉm cười, Hà Thanh Linh thấy rõ nụ cười tuấn nhã trên mặt hắn, nhất thời liền có chút thất thần.
Giang Từ từ sau các đi vào, vẫn quỳ gối sau lưng Bùi Diễm.
Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn nàng một cái: "Nói ngươi không được cách ta trong vòng ba bước, coi lời của ta như gió thoảng bên tai?"Giang Từ chỉ cười không nói, lúm đồng tiền bên môi càng sâu, cười một hồi, nàng không nhịn được nữa nằm sấp xuống bàn.
Bùi Diễm đang định nói chuyện, trên đài cao trước các tiếng chiêng trống đồng loạt vang lên, một đội xiếc thú hơn mười người ở trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt đi lên đài cao.
Ánh mắt Giang Từ lập tức bị hấp dẫn, vội vàng ngồi thẳng người.
Chỉ thấy trên đài cao, hơn mười người đang chồng người.
Một cô bé ở trên cùng, thân thể như không xương, nhào lộn ở trong tay một thiếu niên, làm đủ loại động tác mạo hiểm, Giang Từ rất hào hứng, nhịn không được vỗ tay theo mọi người.
Sau khi biểu diễn chổng người kết thúc, trên đài lại càng đặc sắc, có người phun lửa, lăn trên tú cầu, còn có chơi ván, cũng có người đi trên dây thừng giăng ngang trời.
Giang Từ thấy vậy cười đến mức mờ mắt, chốc lát đã quên rót rượu chia thức ăn cho Bùi Diễm.
Hà Thanh Linh thấy Bùi Diễm tự rót rượu, tự mình gắp thức ăn, lại thấy Giang Từ ngồi ở một bên chú tâm quan sát xiếc ảo thuật, nhịn không được nói: "Bùi ca ca, quy củ Tướng phủ của huynh nên lập lại một chút."
Bùi Diễm cười: "Muội tử không tuân thủ quy củ Hầu phủ, lại quản quy củ của Tướng phủ huynh, chờ muội tử lên làm minh chủ võ lâm, đương nhiên huynh sẽ nghe theo lời muội tử."
Sau một vòng diễn xiếc, cô bé biểu diễn lúc trước lại lên sân khấu, chỉ thấy cô bé chải hai búi tóc, trên trán có một nốt ruồi đỏ, mặt trắng như bột phấn, rất đáng yêu.
Cô bé nhào lộn mấy cái trên băng ghế, băng ghế có chút lay động, Giang Từ không khỏi lo lắng thay cô bé, thấy thân cô bé như lá liễu, mềm mại như tơ tằm, vững vàng dính vào trên cùng băng ghế.
Trước đài một gã hán tử không ngừng ném chén sứ về phía cô bé kia, một tay cô bé chống ngược, hai chân và tay kia không ngừng nhận lấy chén sứ ném lên, xếp thành một chồng.
Sau đó cô bé tiếp được chén sứ càng ngày càng nhiều, bên trong trước đài các tiếng hoan hô cũng càng ngày càng vang.
Lại nghe "Keng" một tiếng, một cái bát sứ của cô bé kia chưa xếp vững, thân thể mất thăng bằng, rơi xuống đất, bát sứ lăn đầy đài cao.
Mọi người đồng loạt lên tiếng thể hiện sự tiếc nuối, mặt gã hán tử trước đài biến sắc, lên đài đá cô bé kia mấy cái, như cũ quát ra lệnh cô bé đi lên băng ghế một lần nữa.
Nước mắt cô bé kia trong suốt, khóc thút thít một lần nữa lên đài, lần nữa tiếp lấy cái chén sứ hán tử trung niên ném tới.
Giang Từ thấy cô bé chỉ mới bảy tám tuổi, luyện công luyện tới trình độ này, đã đã chịu không ít đau khổ, lúc hán tử kia đá cô bé mấy cái dùng sức rất mạnh, có một cú đá vào mặt, khiến gò má phải hơi sưng lên, trong lòng thấy rất đáng thương.
Một cơn gió mạnh thổi qua, băng ghế lay động, mọi người đều khẽ thở ra tiếng, dường như cô bé kia hoảng sợ, thân thể nghiêng lệch, lần thứ hai ngã xuống đất, mắt thấy hán tử kia hùng hổ xông lên mắng chửi đánh đập cô bé một hồi, cuối cùng Giang Từ không nhịn được kéo ống tay áo Bùi Diễm.
Bùi Diễm quay đầu lại, Giang Từ do dự một chút, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Tướng gia, ngài có thể nói một câu, cứu cô bé đó được không?"Bùi Diễm mỉm cười nói: "Cô bé đó học nghệ không tinh, biểu diễn thất bại, đáng bị trách phạt, không thể trách sư phụ cô bé.
Nếu ngươi chăm chỉ học võ một chút, cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh hôm nay."
Giang Từ vừa thẹn vừa giận, chỉ cảm thấy người này tâm cứng như sắt, bên tai nghe được cô bé kia vẫn khóc lóc gào thét, ở trên đài lăn tới lăn lui, tình trạng rất đau đớn."
Đùng" đứng dậy, tức giận nhìn Bùi Diễm: "Muội tử của Tướng gia rất nhiều, Hà gia tiểu thư này cũng vậy, Dương gia tiểu thư kia cũng thế.
Chỉ là không biết nếu vị trên đài này cũng là muội tử của Tướng gia, Tướng gia quan tâm hay mặc kệ?!"