Bùi Diễm dựa người vào gối, nhắm mắt một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Ngươi nghe đây, ta hiện đang cần đi lên Bảo Thanh Tuyền để chữa trị, hàng ngày ngươi làm xong cơm liền mang đến đó , còn thời gian khác thì cứ yên lặng ở đây, không được đi đâu cả.
Về việc có để ngươi đi hay không, ta sẽ quyết định sau khi vết thương lành lại ."
Giang Từ đứng đó một lúc, vẫn tiếp tục đúc cháo cho Bùi Diễm , nàng vài lần như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói ra.
Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày, trời cuối cùng cũng trong xanh có nắng trở lại.
Đại hội võ lâm cũng đã kết thúc, cuối cùng Chưởng môn Cảnh Sơn phái - Liễu Phong đã giành chiến thắng, trở thành Minh chủ võ lâm mới.
Chưởng môn Nga Mi Phá - Phá Tình sư thái, Nam Cung Giác, Viên Phương, Phong Vân Diêu, tỷ muội Trình gia , Thiếu Lâm phái - Tống Hoành Thu, Tử Cực môn - Chương Dục, và Chưởng môn Nam Hoa Sơn - Vương Tĩnh, tất cả tám người đã được chọn vào Nghị Sự Đường.
Sau khi đã chọn xong, các môn phái tiến hành thảo luận, tạm thời quyết định chọn địa điểm tại Cảnh Sơn để xây dựng Nghị Sự Đường và Minh Chủ Các.
Cảnh Sơn phái sẽ đầu tư, nếu sau bốn năm có một Minh chủ mới được chọn, họ sẽ lại quyết định nơi xây dựng phủ Minh Chủ Các mới .
Mọi việc đã được định đoạt, ba ngày sau , mọi người đều nghe tin rằng Bùi trang chủ hiện đã bị thương nặng do kiếm, luôn trong tình trạng hôn mê.
Vì vậy, họ chỉ có thể bày tỏ sự quan tâm đối với đám người An Trừng, rồi lần lượt cáo biệt ra về.
Tuyết dày đặc phủ cả ngọn núi, con đường mà Giang Từ hàng ngày đưa cơm lên núi trở nên vô cùng khó khăn.
Để tránh trượt ngã, nàng dùng cỏ khô cuốn quanh đế giày, và dùng dải lụa để buộc hộp cơm vào bên hông.
Nàng vận động kinh công nhẹ nhàng, chỉ kịp chạy tới trước khi thức ăn trở nên lạnh, đưa tới Bảo Thanh Tuyền.
Bảo Thanh Tuyền không chỉ vẫn còn hơi nóng dù trong mùa đông giá lạnh, mà hiệu quả chữa thương cũng rất tốt.
Kết hợp với phương pháp trị thương của Trường Phong Sơn Trang, Bùi Diễm hồi phục rất nhanh, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước nữa.
An Trừng sớm đã sai người làm thêm nhà tranh bên cạnh, lại đốt lửa than.
Cách vài tiếng, Bùi Diễm lại tới Bảo Thanh Tuyền ngâm mình một lúc, phần lớn thời gian còn lại ngồi tĩnh tọa trong nhà tranh để vận khí chữa lành.
Giang Từ đúng giờ mang thức ăn và thuốc nàng đã sắc mang tới nhà tranh, Bùi Diễm không hề nói chuyện với nàng, ánh mắt cũng rất lạnh lùng, luôn mang theo một ý vị rất khó để nhìn rõ được.
Giang Từ chỉ đứng yên lặng ở một bên, chờ hắn ăn xong, nàng lại thu dọn bát đũa xong xuôi, rồi lặng lẽ rời đi.
Sau khi Bùi Diễm đến Bảo Thanh Tuyền , trong "Bích Cương Thảo Đường" cũng không còn ai, Giang Từ một mình ở trong khuôn viên lớn này, nhìn tuyết phủ khắp nơi, nhìn bầu trời xanh xám trên sân, lòng nàng ngày càng bồi hồi, ban đêm càng thêm khó vào giấc ngủ.
Đêm ấy, gió lạnh thổi vù vù, Giang Từ giật mình thức giấc, nàng khoác áo rời giường, dựa vào cửa sổ, nhìn quang tuyết khắp khuôn viên, đứng đó mê mang ngắm mà không thốt lên lời.
Đêm tuyết yên tĩnh, ánh nến dưới hành lang rọi lên mặt tuyết, tạo nên một vẻ huyền ảo lung linh.
Trong lòng Giang Từ, một cảm xúc mới mẻ đang thầm thì lan tỏa, thôi thúc nàng muốn bước chân lên ngọn núi, tới căn nhà tranh kia, chỉ để nhìn vào đôi mắt kia mang theo dáng vẻ mỉm cười, ngay cả khi bị hắn trêu chọc đến khi tức giận, nàng vẫn sẵn lòng chấp nhận.
Tuy nhiên, một nỗi lo sợ khác đã vì cảm xúc này mà âm thầm nổi lên trong lòng , khiến nàng không khỏi run rẩy , tất nhiên đó không phải vì lạnh.
Cuối cùng, chuyện gì đã xảy ra? Với những biến cố, sự thật ẩn khuất đằng sau nó là gì? Con người thực sự của những người này là gì? Là thật sự hay chỉ là giả dối? Lời nói dối mà nàng đã nói, rốt cuộc trong toàn bộ sự việc này có vai trò gì?Quan trọng nhất là, hắn, kẻ luôn bắt nạt nàng, có một trái tim lạnh lùng lại vô tình, vậy thì tại sao mặc dù biết bị thương nhưng vẫn cứu nàng? Mục đích của hắn là gì? Còn nàng, sao mỗi khi gặp hắn hoặc nghĩ về hắn, lòng lại đau nhói khó chịu, nhưng giữa những cơn đau ấy, sao lại có một chút hạnh phúc?Giang Từ cảm thấy hai vai lạnh dần, vuốt vuốt áo lông cáo, nhìn về bầu trời đêm xa xôi, bên môi dần dần dâng lên nụ cười cay đắng.
Trong tiết trời đông giá, con đường trên núi lại càng trở nên trơn trượt.
Dù Giang Từ có võ công xuất chúng, nàng cũng đã trượt ngã trên đoạn đường núi này không ít một lần.
Nhìn bộ áo lông cáo bị bùn làm dơ bẩn, nàng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
May mắn thay, khi té ngã, nàng đã dùng tay phải đỡ đất, nên hộp cơm bên hông nàng không bị đổ.