Đám Trường Phong Vệ Đồng Mẫn và một số người khác nhanh chóng vây lại.
Giang Từ bị chen lấn ra xa, nàng cảm thấy chân mình muốn mềm nhũn đi, mắt mờ mịt nhìn mọi người đang vây quanh Bùi Diễm, nghe An Trừng chỉ đạo bọn hắn chuẩn bị thao tác rút kiếm và bôi thuốc cho Bùi Diễm.
Nàng lảo đảo bước ra khỏi cửa phòng, sau đó vấp ngã nhiều lần trong sân, hai chân nàng mềm nhũng cho đến khi không đứng dậy được nữa, nàng liền quỳ xuống trên nền tuyết trắng, khóc nức nở.
Trong đầu nàng bây giờ trống rỗng, nhưng nàng vẫn rõ ràng nghe thấy trong phòng tiếng lệnh của An Trừng vẫn đang nói : "Ép", "Rút", "Đặt".
Tuyết dần thấm ướt trang phục của nàng lạnh thấu xương mà nàng vẫn không hề hay biết.
Không biết bao lâu sau, tiếng cửa mở "kẹt kẹt" vang lên, Giang Từ đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng đứng dậy, nhưng vì do nàng đã quỳ trên tuyết quá lâu, hai chân nàng hiện tê liệt, nàng lại ngã xuống.
Khi Nàng đang cố gắng đứng dậy, An Trừng từ trong phòng bước ra, liếc nhìn nàng một cái rồi gọi: " Tiểu lục!"Một người của Trường Phong Vệ tiến lại gần, An Trừng nói: "Theo phương pháp cũ, bảo Sầm quản gia chuẩn bị thuốc đã được đun sôi đem tới."
Tiểu Lục lĩnh mệnh rời đi, Giang Từ bước tới gần với bước chân gần như loạng choạng.
Nàng quay người nhìn, trong ánh mắt dường như có lời van xin.
An Trừng nhìn nàng chần chừ một phút, lạnh lùng nói: "Tướng gia là người có phúc, hiện đã qua tai ương không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng.
Ngươi hãy yên lòng ngồi xuống chờ đợi đi ."
Giang Từ mừng rỡ, nhanh chóng tiến tới vài bước: "Tướng gia, ngài ấy quả thật đã ."
Lời nói chưa kết, An Trừng đã không nhìn nàng nữa, quay người bước vào phòng và đóng cửa lại.
Trong lòng Giang Từ dần buông lỏng, trong nháy mắt cảm thấy tuyết trắng trong viện không còn chói mắt như trước nữa , gió lạnh cũng không còn xâm nhập xương cốt như trước.
Nàng chậm rãi đi tới trước cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, không thấy rõ tình hình bên trong, nàng dựa vào cửa sổ, hơi nóng nơi ngực dâng lên, nước mắt không kìm được chảy thành dòng rơi xuống vạt áo.
Gió lạnh dần mạnh lên , Giang từ đứng lặng trước cửa sổ thật lâu, cuối cùng cũng quay người đi về phía phòng bếp.
Nàng chọn ra một ít Bạch Liên thượng hạng, Dao Trụ cùng Hạc Thảo, đặt chung một chỗ với gạo đào xong thêm nước vào, đậy nắp nồi , rồi lại đi xuống bếp, chậm rãi ngồi trên ghế trúc.
Nàng nhìn ngọn lửa trong bếp đang nhảy nhót, vươn tay ra để giữ cho trái tim đang đập nhanh trong ngực nàng dần ổn định lại , nhưng nàng chỉ cảm giác bàn tay của mình lạnh buốt như tuyết, còn ở ngực nàng như có một ngọn lửa cháy mãnh liệt.
Trong bếp, một miếng trúc đang cháy bất ngờ nổ ra tiếng "Pạch" khiến cho Giang Từ giật mình, nàng nhanh chóng bật dậy, khuấy đều cháo vài lần, sau đó lại ngồi xuống, im lặng ngồi đó nhìn trong một thời gian dài.
Ánh lửa trước mắt xâm nhập sâu vào tâm can, giống như muốn biến nàng thành tro thành bụi, nhưng phần áo trước ngực bị nước tuyết thấm ướt dần lên một tầng sương mù, khiến đôi mắt nàng trở nên mơ màng.
Ngọn lửa dữ dội kéo theo khói tản mênh mông xen lẫn trước mắt, khiến trái tim Giang Từ lúc này càng trở nên đau đớn, lúc thì lạc lối, rồi lại phấn chấn, và sau cùng lại là đau xót.
Nàng gục đầu vào đầu gối, giọng nói run rẩy, thầm thì: "Sư phụ, ta nên làm gì bây giờ?"Chờ đến khi cháo đã nấu xong, trời đã dần tối, và tuyết lại bắt đầu rơi.
Giang Từ mang cháo ra từ bếp, cảm thấy lạnh, nàng hít một hơi sâu , đứng trước cửa phòng Đông một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng mở cánh cửa kia ra.
An Trừng đang ngồi bên giường, thấy Giang Từ mang cháo vào, nàng nghiêng người đến gần thì thầm vào tai Bùi Diễm: "Tướng gia!"Bùi Diễm nhẹ nhàng động thân mình một chút, sau một hồi lâu mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt từng trong vắt giờ trở nên vẩn đục.
Giang Từ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lẳng lặng quay mặt đi, nghe tiếng An Trừng giống như đang giúp Bùi Diễm ngồi dậy, nàng chậm rãi bước tới bên giường, cúi đầu xuống nhìn lại thấy trên áo ngoài giường có vết máu đỏ đậm, hình ảnh máu đó làm cho mắt nàng đau nhức, bát cháo trong tay cũng run rẩy.
Bùi Diễm nhíu mắt nhìn Giang Từ, nhẹ khẽ ho một tiếng, Giang Từ giật mình hồi phục tinh thần lại dùng thìa ngọc múc cháo lên, nhẹ nhàng đưa đến miệng Bùi Diễm .
Sau khi ăn được vài miếng cháo, Bùi Diễm có chút khó khăn nói: "An Trừng , ngươi ra ngoài trước đi."
Tay Giang Từ rung lên, chiếc thìa ngọc gõ nhẹ vào mép bát, nghe tiếng đóng cửa của An Trừng , nàng cố cúi đầu xuống, cố kìm nén nỗi xúc động trong lòng.
Lúc này, nàng rất muốn ngẩng đầu lên, nhìn kỹ người trước mắt, nhưng cũng rất muốn bỏ chạy, trốn thoát khỏi biệt viện của Trường Phong sơn trang này.