Vệ Chiêu đột nhiên cười to, tiếng cười vang xa trong cánh đồng tuyết, giống như một con sói hoang đơn độc, gào thét vang vọng trên bầu trời và mặt đất mênh mông.
Tiếng cười của hắn dần dần ngừng lại, đi đến bên cạnh Giang Từ, nhẹ nhàng rút chủy thủ trong tay ra, đặt vào trong tay ước lượng, thổi một tiếng huýt sáo, xoay người mà đi.
Giang Từ vẫn đứng nguyên tại chỗ, Vệ Chiêu quay đầu lại: "Đi thôi, nơi này hoang vắng không người, lại có rất nhiều dã thú qua lại."
Giang Từ giật mình, bước chân nặng nề, cố gắng theo sau Vệ Chiêu.
Hắn quay đầu nhìn nàng một lượt, tay phải duỗi ra, gánh nàng lên vai.
Giang Từ tức giận:"Ngươi lại."
Vệ Chiêu khẽ cười một tiếng, tay phải nâng bên hông Giang Từ ném mạnh, thân thể Giang Từ bay lên giữa không trung, lại hạ xuống vai phải của hắn.
Vệ Chiêu cười nói:"Ngồi vững chưa?" Dưới chân hắn lại đi như bay, di chuyển như một làn khói đen trên mặt tuyết.
Giang Từ ngồi trên đầu vai hắn, cảm thấy cực kỳ thú vị, , biết rằng hắn đã đồng ý với điều kiện của mình, lòng nàng cũng dần thả lỏng."
Tam gia, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?"Vệ Chiêu trầm mặc không đáp.
Giang Từ dường như cực kỳ hiếu kỳ: "Làm sao ngươi tính được ta sẽ chạy trốn về phía bắc chứ không phải là phương hướng khác?"Vệ Chiêu vẫn không đáp, trường bào của hắn tung bay, đi tới như mây trôi trong tuyết.
Gió lạnh cuốn tóc dài rối tung của hắn, điểm điểm sơ qua bên cạnh Giang Từ.
Giang Từ dứt khoát gỡ trâm cài tóc của mình xuống, nhẹ nhàng cài tóc thay cho hắn.
Nàng nghiêng người, không ngồi vững, ngửa về phía sau.
Tay Vệ Chiêu nhanh chóng đỡ lấy eo nàng, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, làm cho Giang Từ xoay người và nằm trên lưng hắn.
Vệ Chiêu nâng nàng đi về phía trước, thanh âm rất nhẹ, nhưng rõ ràng chui vào tai Giang Từ: "Ta có cái mũi giống như báo săn, có thể ngửi ra mùi trong phạm vi mười dặm, ngươi có tin không?"Giang Từ cười cười, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy hiếu kỳ, không nhịn được bắt đầu suy đoán."
Có phải ngươi vẫn luôn không ngủ không, mỗi lần ta đi nhà xí, ngươi lại đi theo ta?""Vậy là Bình thúc đi theo ta?""Hay là ta trốn trong rừng cây, để ngươi phát hiện ra?""Nếu không, chính là lúc ta âm thầm mua thuốc giải ở thành Trường Nhạc, Bình thúc đã biết?"Vệ Chiêu không nhịn được mỉm cười: "Nếu ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi tầm mắt của ta.
Dù ngươi đi đâu, ta vẫn có thể tìm được ngươi.
Ngươi có tin không?"Giang Từ cười một tiếng, nhưng trong lòng đang băn khoăn, không hiểu vì sao mình lại bị bắt.
Lúc này, với việc đã thất bại trong việc trốn chạy, nàng cần phải tìm hiểu lý do, để chuẩn bị cho lần sau.
Cô hy vọng sẽ có cơ hội làm cho hắn ta bất động một lần nữa và tìm kiếm một lối thoát.
Nàng đang thầm tính toán, Vệ Chiêu chợt nói: "Ngươi thì sao?’"Cái gì?" Giang Từ có chút không hiểu."
Lúc trước ngươi giả bộ phục tùng ta, lại chuyện gì cũng nhẫn nhịn, là vì để buôn lỏng đi sự cảnh giác của ta, tìm cơ hội thoát đi sao? Còn dùng bạc của ta mua thuốc tiêu và dao găm, ngược lại ta lại nhìn không ra tiểu nha đầu ngươi lại rất biết diễn kịch đấy."
Giang Từ trừng mắt nhìn Vệ Chiêu, rồi móc ngân phiếu từ trong ngực ra, cúi đầu kéo vạt áo của hắn ra bỏ vào.
Vệ Chiêu biến sắc, đột nhiên bóp chặt tay nàng, Giang Từ bị một trận đau, vội vàng nói: "Ta trả ngân phiếu lại cho ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là muốn ám toán ngươi, lại nói ta cũng không có bản lĩnh đó."
Ánh mắt Vệ Chiêu lóe lên, buông tay phải ra, thản nhiên nói: "Thứ Tam gia ta ban thưởng, không có lý thu hồi lại."
Giang Từ cười nói: "Nếu đã như thế, vậy thì ta không khách khí nữa."
Nàng nói xong vẫn như cũ cất ngân phiếu vào trong ngực.
Vệ Chiêu không khỏi lắc đầu: "Chẳng những ngươi biết diễn kịch, da mặt cũng rất dày."
"Ta trả lại cho ngươi ngươi ngươi không cần, chờ ta nhận xong ngươi lại nói da mặt ta dày, mấy người các ngươi, không thể nói một câu thật lòng sao , chẳng biết các ngươi đang nghĩ gì trong đầu!"Vệ Chiêu không nói gì thêm, bước chân nhanh hơn.
Giang Từ cười nói: "Tam gia, ta hát cho ngươi nghe có được không?"Vệ Chiêu không đáp.
Giang Từ uyển chuyển hát một bài Đối Lang Điều, Vệ Chiêu nghe có phần phiền muộn.
Giơ ngón tay điểm ra, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào huyệt của Giang Từ thì dừng tay, rồi thu lại.
Giang Từ thấy rõ ràng hành động của hắn, biết cuối cùng hắn cũng bị lời nói của mình động tâm, nàng tạm thời vẫn được an toàn, vì vậy trong tiếng ca liền nhiều thêm ba phần vui vẻ, như châu lăn tung ngọc, thanh thúy mềm mại.
Vệ Chiêu yên lặng mà đi, chợt thấy khúc nhạc này cũng không chói tai như vậy, không khỏi bước nhanh hơn.
Gần tối, ba người đến Ngọc Bình .
Gió lạnh thổi càng mạnh, mạnh đến nỗi Giang Từ có chút không mở mắt ra được.
Bình thúc nhìn sắc trời: "Thiếu gia, xem ra hôm nay là ngày không thể về Tinh Nguyệt cốc, chúng ta phải tìm một chỗ ở nơi hoang sơn dã lĩnh này nghỉ ngơi một đêm."