Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 179 - Chương 179: Tiêu Thanh Mị Ảnh (3)

Chương 179: Tiêu thanh mị ảnh (3)

Vệ Chiêu thả Giang Từ xuống, nhìn xung quanh, thân hình nhảy lên mấy cây đại thụ bên cạnh rồi nhảy xuống: "Bình thúc, phía bên kia có nhà , người đi xem thử xem."

Bình thúc gật gật đầu, xoay người rời đi.

Giang Từ cảm thấy hơi kỳ quái, thấy Vệ Chiêu đang chắp tay đứng trong tuyết, không nói lời nào, cũng không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Không lâu sau, Bình thúc quay lại, khẽ gật đầu.

Vệ Chiêu vẫn để Giang Từ sau lưng hắn, đi dọc theo con đường nhỏ tới trước căn nhà gỗ kia.

Đêm trước, Giang Từ đã trốn chạy suốt đêm, trải qua nhiều nỗi kinh hoàng và nguy hiểm.

Nàng đã bị Vệ Chiêu vác trên lưng giữa bão tuyết cả ngày.

Khi thấy ánh sáng dịu dàng từ ngọn nến trong nhà và ngửi thấy mùi thức ăn đang nấu, nàng chợt nhớ về một nơi xa xôi ở Đặng gia trang.

Nếu nàng không rời nhà để đi phiêu bạt vô chốn giang hồ như thế này , có lẽ bây giờ nàng đang sống trong bình yên và hạnh phúc bên cạnh sư tỷ của mình.

Vệ Chiêu đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu lại nhìn Giang Từ.

Nàng vẫn đang đứng đó, mê mải nhìn ngôi nhà gỗ.

Vệ Chiêu tỏ vẻ không kiên nhẫn, nắm chặt vạt áo nàng.

Giang Từ tỉnh táo lại, bình tĩnh nói: "Tam gia, ta là người, ta tự mình đi được, không cần ngài coi ta như con mèo con chó con mà xách đi."

Vệ Chiêu buông tay, cười lạnh một tiếng, quay đầu vào nhà.

Sau đó Giang Từ đi vào, Vệ Chiêu đã ngồi trước bàn trong phòng.

Bình thúc dâng đũa trúc lên, Vệ Chiêu cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Dù sao đều là người, cứ ngồi xuống cùng ăn đi."

Giang Từ vừa ngồi vừa nói: "Chủ nhân gian phòng này đâu?" Nàng cầm đũa trúc lên, gắp đũa đưa vào trong miệng, cảm thấy món ăn này cũng không nóng, hơi có chút lạnh, trong lòng giật mình, đột nhiên đứng dậy.

Vệ Chiêu liếc nàng một cái, trong lòng Giang Từ vừa phẫn nộ vừa bi ai, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã làm gì bọn họ?"Vệ Chiêu thong dong ăn, ung dung nói: "Ngươi cho rằng, ta sẽ làm gì bọn họ?"Giang Từ cảm thấy hai tay có chút run rẩy, đối với sự lạnh lẽo của người trước mặt làm cho nàng muốn ngồi trở về bên cạnh bàn, không để ý người nhà này có khả năng đã sớm bị Bình thúc giết người diệt khẩu, giả bộ như chưa bao giờ phát sinh bất cứ chuyện gì, ăn đồ ăn ngon này; nhưng nàng bất luận thế nào cũng không thể làm như không thấy, chỉ là ngơ ngác đứng ở bên bàn, nhìn Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: "Ngươi nghĩ mình là Bồ Tát qua sông sao , bản thân khó tự bảo vệ, lại còn muốn bênh vực cho người khác, cũng không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu năng lực?"Giang Từ lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Mời Tam gia tiếp tục dùng cơm, ta không đói, cũng không đi cùng ngươi."

Nói xong xoay người ra khỏi phòng, đứng dưới đại thụ trước cửa, mặc cho bông tuyết điên cuồng nhào tới gò má của mình, làm đông kết nỗi thống hận đối với những người lạm sát vô tội này.

Núi cao bốn phía trong bóng đêm dày đặc, Giang Từ cúi đầu nhìn tuyết rơi, khổ sở không thôi.

Tuyết đọng nhẹ nhàng bị giẫm đạp, Giang Từ xoay người sang chỗ khác.

Thanh âm Bình thúc vang lên: "Tiểu nha đầu, ngươi lại đây.

Giang Từ có chút chần chừ, cuối cùng cũng theo Bình thúc đi vào một gian phòng củi ở phía tây căn nhà gỗ.

Bình thúc giơ ngọn nến trong tay, ánh sáng chiếu rõ vào kho củi, nơi một cặp vợ chồng nông dân cùng hai đứa trẻ đang nằm bất động bên những đống củi, họ vẫn còn thở, dường như chỉ bị điểm thuốc mê.

Giang Từ vui vẻ, Bình thúc nói: "Bọn họ là tộc nhân Nguyệt Lạc, thiếu gia tuy không muốn để người khác biết hành tung của mình, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không cho phép ta lạm sát tộc nhân của mình."

Giang Từ cúi đầu xuống, ngữ khí Bình thúc dần dần nghiêm khắc: "Tiểu nha đầu, ngươi nghe đây, vì ngươi mà bọn ta đã mệt đến mức bọn ta không thể theo kế hoạch ban đầu trở về Tinh Nguyệt cốc, nếu còn lắm miệng nhiều lời, hành động gây thêm rắc rối, đừng trách ta không khách khí! Cho dù thiếu gia thật sự dung túng ngươi, ta thật cũng không tha cho ngươi!"Giang Từ nhẹ "Ừm" một tiếng, quay đầu ra khỏi phòng củi, đi tới nhà chính, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Vệ Chiêu, ăn cơm tối, sau đó dọn dẹp sạch sẽ chén đũa, nấu sạch nước nóng, đem ra ngoài.

Vệ Chiêu và Bình Thúc ngồi bên cạnh chậu than đang ngồi nướng lửa, Bình thúc đổ củi vào trong chậu than.

Chân mày Vệ Chiêu nhướng lên, tóc đen như mây, hai mắt nhắm hờ, nghiêng dựa vào ghế trúc.

Ánh lửa nhảy lên, chiếu lên khuôn mặt hắn, lúc này lại xinh đẹp như hoa đào.

Giang Từ ở trong phòng bếp tìm được một khối vải bố, ngâm vào trong nước ấm, vắt sạch nước rồi đưa tới trước mặt Vệ Chiêu: "Tam gia."

Vệ Chiêu sau một lúc lâu mới mở mắt ra, nhìn tấm vải bố, lại nhắm mắt lại: "Không phải đã nói không hầu hạ ta nữa sao? Sao, làm nô tài quen rồi, không biết nên làm người như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment