Bình thúc cảm thấy đau đớn trong lòng, cúi đầu xuống.
Giọng Vệ Chiêu càng lúc càng nhỏ, không nghe thấy: "Nha đầu kia tuy làm người ta chán ghét, nhưng ta thấy bộ dáng này của nó, luôn nhớ tới, nhớ tới lúc mới vào phủ Khánh Đức Vương, chính mình cũng cô độc một mình như vậy."
Trong mắt Bình thúc dần đầy nước mắt, hắn quay đầu sang hướng khác.
Lời nói Vệ Chiêu ngăn ở trong cổ họng: "Bình thúc, người biết không, ta năm đó giống như nha đầu này, chỉ cầu người khác không còn coi ta là nô tài; ta cũng từng giống nha đầu kia, giãy giụa qua, phẫn nộ , khóc rống nhưng cuối cùng vẫn biến thành Vệ Tam Lang như ngày hôm nay."
Hắn đột nhiên xoay người: "Thúc sớm nghỉ một chút đi, ngày mai chúng ta nhất định phải trở về Tinh Nguyệt cốc."
Hắn bước vào nhà, vừa tới cổng lớn, Giang Từ lao ra.
Vệ Chiêu nhẹ nhàng tránh ra một bên, Giang Từ lập tức xông vào kho củi phía tây.
Chỉ một lúc sau, nàng ôm ra một đứa trẻ.
Tay phải của nàng bị bỏng, nên chỉ có thể dùng tay trái để ôm đứa bé .
Đứa bé này đã gần mười tuổi và cũng khá cao lớn, nên Giang Từ ôm có chút khó khăn, nàng tiếp tục bước vào phòng ngủ của mình.
Vệ Chiêu nhíu mày: "Ngươi đang làm gì vậy?"Giang Từ vừa đi vừa nói: "Thật là bất cẩn , ta mới vừa nhớ ra, trời tuyết lớn như thế này, đem bọn họ vứt ở trong phòng củi, chắc chắn bọn họ sẽ bị chết cóng."
Nói xong bước vào trong phòng, đặt đứa bé lên giường, đắp chăn lại, lại quay người đi phòng củi ôm đứa bé khác hơi nhỏ hơn vào.
Vệ Chiêu nghiêng người tựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Giang Từ sóng vai lôi đám trẻ nhỏ ra, thấy nàng có chút do dự, lắc lắc đầu: "Ta ngược lại xem, ngươi ngủ ở đâu?"Giang Từ ngồi trên mép, sờ sờ hai tay đã lạnh có chút cứng ngắc của một đứa bé, cũng không ngẩng đầu: "Ta ngồi đây một đêm vậy, Tam gia nghỉ sớm một chút đi."
Vệ Chiêu xoay người đi tới một gian phòng khác ở phía đông, thấy Bình thúc đang trải chăn đệm cho mình, hắn mặc áo bào rộng thùng thình, tay lại dừng ở cổ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Bình thúc, còn có chăn mền dư hay không?"Bình thúc mở tủ gỗ ra nhìn một chút: "Thật may là vẫn còn."
"Đưa cho nha đầu kia một bộ nữa, nếu còn nữa, thì đưa một bộ đến phòng củi."
Vệ Chiêu từ trước đến nay giấc ngủ không được yên ổn lắm, ngày hôm sau liền tỉnh dậy từ rất sớm, ngay khi tỉnh dậy, hắn có chút không phân biệt được rõ ràng mình đang ở nơi nào.
Trong thoáng chốc còn cảm thấy hắn như đang sống ở "Ngọc Già Sơn Trang" của hơn mười năm trước, tựa như có bàn tay tỷ tỷ nhẹ nhàng vuốt ve trán mình.
Trong lòng hắn thầm run sợ, không biết là do hắn sắp trở về Tinh Nguyệt cốc, dọc theo đường đi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, hay là bởi vì gần đây thời gian luyện công quá gấp, đan dược có chỗ hại tạo ra tác dụng phụ làm cho chân khí hắn hỗn loạn .
Hắn ngồi thiền trên giường khoảng một chút, đợi cho đến khi tâm trí trở nên bình tĩnh, mới rời khỏi phòng.
Lúc này phía chân trời lộ ra một tia sáng , tuyết đã ngừng rơi.
Bình thúc tiến lên đón: "Thiếu gia, chúng ta bây giờ có thể lên đường, lương khô ta đã chuẩn bị xong."
Vệ Chiêu nhẹ gật đầu, nhìn về phía gian phòng phía tây.
Bình thúc tiếp tục nói : "Đêm qua rất yên tĩnh, có lẽ nàng tạm thời không dám trốn đi."
Vệ Chiêu lấy chiếc mặt nạ da từ tay Bình thúc và đeo lên, sau đó đội một chiếc mũ rộng vành."
Các nàng bây giờ sợ là gấp gáp rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Nói rồi đẩy cửa phòng ra, bước nhanh tới bên cạnh, đang định cúi người kéo Giang Từ lên, nhưng tay đột nhiên lại dừng giữa không trung.
Trên giường, Giang Từ và hai đứa trẻ nằm sát bên nhau.
Ba khuôn mặt đều tràn đầy sự trong trẻo và ngây thơ.
Bàn tay phải của Giang Từ, nơi bị thương do bỏng, đang đặt trên chăn, nàng giữ chặt một góc của tấm chăn, dường như lo sợ chăn sẽ trượt xuống vào ban đêm.
Vệ Chiêu ngắm nghía ba người trong thời gian dài, Bình thúc đi vào: "Thiếu gia, lên đường thôi."
Vệ Chiêu thở dài một hơi, cúi người định nhấc Giang Từ lên.
Giang Từ vẫn còn đang ngái ngủ, bị mặt nạ dưới lớp lụa xanh của Vệ Chiêu dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng đi theo sau.
Gió lạnh đập vào mặt, Giang Từ nhún vai một cái, liền thấy Vệ Chiêu và Bình thúc đã đi rất xa, vội vàng vận toàn bộ chân khí đi theo sau hai người.
Dù kỹ năng khinh công của nàng khá tốt, nhưng những gì nàng luyện tập chủ yếu là kỹ năng di chuyển trong không gian nhỏ, nên bây giờ khi phải dùng lực chạy nhanh trên đất tuyết, nàng cần phải có nội lực thâm hậu.
Không lâu sau, nàng bị tụt lại phía sau, thậm chí trong tình huống khẩn cấp, suýt chút nữa thì té ngã.