Vệ Chiêu nghe rõ, bước chân giảm lại, chờ Giang Từ đuổi kịp.
Nhưng khi nàng đã đến gần, hắn lại tăng tốc.
Giang Từ theo đuổi hắn với vẻ rất mệt mỏi.
Một vài lần, nàng bỗng có suy nghĩ muốn tận dụng khoảng cách giữa mình và bọn họ để trốn thoát, nhưng lời Vệ Chiêu từng nói khiến nàng không dám mạo hiểm.
Con mèo lớn này quá mức lợi hại, nói không chừng hắn thật sự lại có cái mũi như báo săn, cho dù nàng trốn thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Vạn nhất trốn không được, lại còn bị hắn tóm trở về thì sẽ phải chịu tội lớn hơn.
Nghĩ đến đây, nàng đành phải cắn chặt răng cố gắng đuổi theo.
Vệ Chiêu lúc nhanh lúc chậm, Bình thúc vẫn luôn đi theo sau lưng hắn nửa trượng.
Trong tuyết, ba thân ảnh như điểm đen di chuyển linh hoạt.
Đợi Khi ánh nắng chạm qua lớp mây dày đặc, chiếu xuống đại ngàn tuyết trắng, Giang Từ đã mồ hôi chảy đầm đìa, hai chân bủn rủn, Vệ Chiêu cuối cùng dừng lại trước một sơn đạo bên khe cốc.
Sau cơn tuyết, ngọn núi sáng lên bằng ánh bạc, tuyết phủ trắng toàn bộ ngọn núi, gió lạnh thổi qua, buốt giá đến tận xương.
Giang Từ thở dốc, đứng sau lưng Vệ Chiêu, nhìn xuống khe núi trắng mịn, không ngừng dùng tay trái chưa bị bỏng để vỗ nheo gò má đang bị gió lạnh thổi qua làm cho chúng trở nên lạnh lẽo, đông cứng.
Vệ Chiêu nói với Bình thúc: "Bảo đám người Tô Tuấn tới gặp ta."
Nói xong xoay người đi về phía khe cốc.
Giang Từ thấy Bình thúc đi ngược lại hướng với bọn họ, suy nghĩ một chút, vẫn đi theo sau lưng Vệ Chiêu.
Hai người đi dọc theo đường núi chật hẹp, ước chừng nửa dặm, Vệ Chiêu rẽ vào một khúc cua về phía rừng cây ven đường.
Trong rừng tuyết rơi sâu đến tận đầu gối, Giang Từ gắng sức đi theo xa như vậy, sớm đã kiệt sức, liền ngã một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Vệ Chiêu đâu.
Trong lòng nàng băn khoăn, nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám lợi dụng cơ hội này để trốn thoát, nàng chỉ có thể gọi to: "Tam gia! Tam gia!"Một hạt tùng bắn tới, Giang Từ đã giao phong nhiều lần với Vệ Chiêu nên đã có hiểu biết nhất định về hắn.
Nàng sớm đã có chuẩn bị, cúi đầu tránh né, nhưng dưới chân nàng hiện tại lại vô lực làm nàng trực tiếp ngã nhào xuống mặt tuyết.
Nàng bò dậy, lau đi tuyết đọng trên mặt, khi ngẩng đầu lên đã thấy Vệ Chiêu đang đứng thẳng trước mặt mình, mơ hồ có thể thấy được ánh mắt dưới tấm lụa mỏng đầy ý giễu cợt, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Vệ Chiêu cũng không nói gì, mang theo Giang Từ đi tới trước một gốc cây cổ tùng chọc trời, "két" rút thanh trường kiếm sau lưng ra, dùng chuôi kiếm gõ lên thân cây vài cái.
Qua một hồi, âm thanh "Lộp bộp" rất nhỏ vang lên, cây cổ tùng kia chậm rãi di chuyển sang trái, tuyết đọng nhao nhao rơi vào trong một cái động dưới tàng cây lộ ra một cái động.
Vệ Chiêu nhảy xuống trước, Giang Từ đành phải nhắm mắt lại, nhảy theo sau.
Tiếng gió gào thét lướt qua bên tai, trước mắt nàng lại là một mảnh đen kịt, Giang Từ hô to một tiếng không xong.
Mật thất này xem ra rất sâu, nếu như rơi xuống dưới không ai tiếp được, chẳng phải nàng sẽ bị ngã đến thịt nát xương tan sao? Đang nghĩ ngợi lung tung, thân hình nàng đột nhiên đã ngừng lại, nàng đã được Vệ Chiêu ôm lấy.
Trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy được đôi mắt lóe sáng kia, Giang từ từ cười nói: "Tam gia, đa tạ ngài."
Vệ Chiêu không nói lời nào thả nàng xuống.
Giang Từ cảm thấy bốn phía tối đen như mực, mơ hồ có tiếng gió ngầm thổi tới, trong lòng nàng có chút sợ hãi, tay trái nắm lấy Vệ Chiêu, nhẹ giọng nói: "Tam gia, ta không nhìn thấy đường để đi."
Vệ Chiêu vô thức muốn hất nàng ra, nhưng Giang Từ lại duỗi tay phải túm chặt lấy hắn không buông.
Tay phải của nàng khi đó bị phỏng , vết thương hiện tại lại loang lổ, Vệ Chiêu do dự một chút, cuối cùng cũng nắm tay nàng chậm rãi dẫn đi theo.
Sau một nén nhang, trước mắt Giang Từ dần sáng lên, nàng liền buông hai tay đang nắm lấy tay Vệ Chiêu ra, đi theo sau lưng Vệ Chiêu bước vào một cái thạch thất nho nhỏ.
Trong thạch thất trống rỗng, chỉ có bốn góc tường treo bốn ngọn đèn cung đình.
Trong đèn cũng không có ánh nến, chỉ có ánh sáng lung linh từ những hạt ngọc, chính là từ bốn viên ngọc trai lớn.
Giang Từ từng bước đi lại gần để xem xét, rồi chậc chậc lắc đầu.
Vẻ mặt Vệ Chiêu có chút khinh thường, mỉm cười nói: "Nếu ngươi thích thì cứ lấy đi là được."
Giang Từ cười nói: "Thật ra ta cũng muốn lấy, nhưng lại sợ không có mạng để mà dùng.
Sư phụ đã từng nói, phúc khí của một người là của ông trời cho, vậy ngươi có bao nhiêu thì chỉ có bấy nhiêu đó .
Giang Từ ta đây, không xứng hưởng được vinh hoa phú quý này, vàng bạc châu báu này đây , cũng giống như ngày trước, bởi vì lấy ngân phiếu của Tam gia không trả, cho nên không thể trốn thành công, nếu hôm nay vẫn còn lòng tham cầm trân châu của Tam gia, nói không chừng ngày mai ta sẽ mất mạng!"