"Ngươi thực sự trân trọng mạng sống nhỏ bé của mình."
Vệ Chiêu bước tới trước một bức đèn cung điện."
Đó là đương nhiên, ai mà không sợ chết?"Vệ Chiêu đưa tay kéo chiếc đèn lồng kia về phía bên phải, tiếng cơ quan vang lên, vách đá bên cạnh đèn cung chậm rãi di động về phía bên phải, lộ ra một con đường đá xanh.
Theo con đường đá đi lên, chỉ sau vài trăm bước đi, Vệ Chiêu dùng sức đẩy mạnh một cánh cửa đá ra, ánh sáng được chiếu vào, xuất hiện trước mắt Giang Từ là một cung điện hùng vĩ.
Nội thất trong điện đặc biệt tinh xảo, cột trụ bằng đá hoa, lan can bằng ngọc biếc.
Điện cao hơn hai trượng, lên phía bắc qua vài bậc thang bằng đá ngọc, có một bàn dài bằng gỗ tím và một chiếc ghế cao, toát lên vẻ uy nghi và quý phái.
Giang Từ sững sờ hỏi: "Đây là nơi nào?"Vệ Chiêu chắp hai tay sau lưng, nhìn chiếc ghế dựa lớn trên đài cao một thời gian dài, đáp lại.
Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng, chậm rãi bước lên thềm đá, vuốt ve chiếc ghế dựa lớn, bên tai như nghe thấy tiếng nói của sư phụ: "Không tỳ vết, ngươi phải nhớ kỹ cái ghế Tinh Nguyệt điện này, nhớ kỹ cái ghế này, cái ghế này, khi ngươi trở lại đây, chính là thần linh của Tinh Nguyệt giáo chúng ta, là anh hùng của tộc nhân Nguyệt Lạc."
Ánh mắt của hắn dừng lại ở tay vịn của chiếc ghế, nơi đó điêu khắc mấy đóa hoa "Ngọc Già".
Tế văn trên gỗ tử đàn dường như là vết nhòe trên bông hoa Ngọc Già, những cành liễu dưới đóa hoa trở nên sinh động, quấn quanh trong như hoa thật.
Giống như chuyện cũ xa xôi, vĩnh viễn chiếm giữ trong lòng, quấn quanh từng tấc từng tấc một, cũng từng tấc từng tấc lan tràn, từng phần xoắn xuýt lại với nhau, hơn mười mấy năm qua, hắn không cách nào quên đi được.
Bên trong chiếc ghế gỗ tử đàn có một tấm đệm mềm, trông đã cũ và có màu vàng.
Trên đệm có thêu một đám hoa "Ngọc Già", bên cạnh hoa Ngọc Già, có thêu một chữ "Già" bằng chỉ màu xanh.
Trước mắt Vệ Chiêu mờ đi, hắn quỳ trước ghế, ôm tấm đệm ấy vào lòng, chiếc mũ rộng vành của hắn khẽ rung động."
Tỷ tỷ, tại sao ta tên Vô Hà, tên của ngươi lại là Ngọc Già?"" Bởi vì đệ là khối ngọc quý, tinh khiết không tỳ vết, là khối bảo ngọc quý giá nhất Nguyệt Lạc Sơn chúng ta.
Mà tỷ tỷ sinh ra vào thời điểm Ngọc Già nở hoa, cho nên gọi là Ngọc Già."
"Vậy ngọc hay hoa tốt hơn?""Cả hai đều tốt cả, tộc nhân Nguyệt Lạc chúng ta, nam nhi đều là mỹ ngọc, nữ tử như hoa tươi.
Bọn người các nước kia, mặc dù coi chúng ta là nô lệ hèn mọn, nhưng ngươi phải nhớ, tộc nhân Nguyệt Lạc ta là người cao quý nhất trên đời này, được Thần Nguyệt che chở, đệ nhất định sẽ khiến tộc nhân của ta thoát khỏi khốn cảnh, vĩnh viễn hưởng an bình."
Vệ Chiêu vùi đầu vào tấm đệm êm: Tỷ tỷ, Vô Hà lại trở về nơi này, nếu như người có linh tính ở trên trời, thì nhất định phải phù hộ cho Vô Hà vào mùa Ngọc Già nở hoa, có thể cứu tộc nhân Nguyệt Lạc ta thoát khỏi khốn cảnh, vĩnh viễn hưởng bình an.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Vệ Chiêu ngẩng đầu lên.
Giang Từ thấy tấm lụa xanh che mặt của hắn như bị nước mắt thấm ướt, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng cũng cảm thấy cái con mèo lớn này cũng có chút đáng thương, nhất thời không biết nói gì cho phải.
chần chừ một lúc lâu, mới nói ra một câu: "Tam gia, đây là nơi nào?"Vệ Chiêu đứng lên, lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đưa cho Giang Từ: "Uống đi."
Giang Từ cảm thấy bất an, nhưng biết mệnh lệnh của hắn hông thể từ chối, nàng không có lựa chọn khác ngoài việc nhắm mắt lại , uống một hơi hết những thứ trong bình sứ kia.
Không lâu sau, thế giới trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ, trong lòng còn không kịp chửi rủa kẻ đứng trước mặt nàng kia, cơ thể đã vô lực mềm nhũn ngã xuống.
Vệ Chiêu nhìn chăm chú vào đôi má ửng đỏ của nàng: "Tiểu nha đầu, nếu ngươi biết quá nhiều, dù là vì nể mặt Tướng quân, ta cũng khó lòng bảo toàn tính mạng cho ngươi."
Tiếng chuông đồng vang lên, Vệ Chiêu cúi người bế Giang Từ lên, đặt sau chiếc ghế, sau đó hắn ngồi lên ghế, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Bình thúc dẫn bốn người vào, đồng loạt quỳ gối: "Bái kiến Giáo chủ."
Giọng Vệ Chiêu đầy lạnh lùng nhưng đầy uy nghiêm: "Tất cả ngồi xuống đi, không cần mấy cái lễ nghi phiền phức này."
Khuôn mặt Tô Tuấn tương tự như Tô Nhan, tuy nhiên thân hình hắn hơi cao hơn một chút.
Hắn ngồi vào ghế đầu tiên, lại không dám ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang tản ra khí tức lạnh lùng bức người ngồi trên ghế kia , cung kính nói: "Thuộc hạ cung nghênh Giáo chủ trở về thánh điện, thần của Tinh Nguyệt nhất định có thể che chở chúng ta, dưới sự khẩn cầu của Giáo chủ."
Vệ Chiêu lạnh lùng ngắt lời hắn: "Không cần nói về những lời này, sau này trước mặt ta không cần nói những lời vô ích như thế nữa."