Bình Thúc nghe rõ, tâm trạng vô cùng phấn khích.
Hắn cảm nhận được như những năm tháng ẩn nhẫn và nỗ lực không ngừng của mình cuối cùng cũng được đền đáp.
Như thể thấy trước mắt một khuôn mặt tuyệt đẹp khác, cảm xúc khiến khóe mắt hắn hơi ẩm ướt, hắn nhẹ nhàng xoay đầu đi.
Vệ Chiêu bất giác suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Trước mắt mặc dù khắp nơi đều hành động theo mưu tính ban đầu của chúng ta, nhưng vẫn còn thiếu một nhân tố.
Bình thúc, đại cục bên này đã định, thúc giúp ta chạy tới Hoàn quốc một chuyến đi."
"Dạ, thiếu gia."
"Thúc hãy bí mật đi tìm Dịch Hàn, lần trước hắn đã thất bại chỉ trong gang tấc, Nhị Hoàng Tử nhà hắn trải qua đoạn thời gian này có chút bất mãn, ta tin rằng hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội trọng chưởng quân quyền lần này."
Vệ Chiêu nhìn về phía tuyết trắng mênh mông trên ngọn núi xa xa, như thấy được hoa Ngọc Già nở rộ khắp núi, trong mắt càng thêm vài phần vui vẻ.
Kiếm Đồ Nam An, Trường Phong Sơn Trang, Bảo Thanh Tuyền.
Bùi Diễm từ trong suối nước đi ra, khoác áo bào lên mình, cảm giác chân khí dồi dào trong cơ thể.
Nhìn thấy An Trừng phía đối diện, hắn nhanh chóng phóng người lên, tay phải vung quyền, cắt ngang xương sườn hắn.
Thân hình An Trừng né sang trái, xoay chuyển bàn chân phải đá tới trước ngực Bùi Diễm.
Bùi Diễm tung hai chưởng vỗ trên chân hắn, mượn lực bay lên, không một tiếng động đánh vào đầu vai hắn.
Chân phải An Trừng thu lại, không kịp ứng biến , đành phải đạp lui về sau mấy bước, né tránh một chưởng này của Bùi Diễm.
Bùi Diễm tung ra song chưởng đánh xuống mặt đất, nhanh chóng bật mình dậy, An Trừng trong tay còn đang cầm mật báo, không thể ra tay ứng chiêu được, liền bị hắn đạp đến từng bước lui về phía sau, cuối cùng dựa vào một gốc tuyết tùng, ho khan kịch liệt.
Bùi Diễm nhẹ nhàng đáp xuống đất, cười nói: "Không được, thân thủ của ngươi đã có chút sa sút."
An Trừng vội đáp lại: "Tướng gia, hay là mau để ta ra chiến trường đi, ta luôn cảm thấy nơi đó mới là nơi thuộc về ta, bây giờ đúng là lợi cho Kiếm Du."
Bùi Diễm hướng nhà tranh đi tới: "Ngươi đừng hâm mộ hắn, mấy tháng này của hắn cũng không khá hơn, phải nói là thời gian gian nan nhất, đợi hắn có thể vượt qua được giai đoạn này, ta liền sẽ thả ngươi ra ngoài.
Yên tâm , sẽ có lúc thân thủ của ngươi được trọng dụng, bây giờ ngươi đừng đem thân thủ của mình sử dụng hoang phí, chờ thật sự gặp trận chiến khốc liệt hơn, ta sợ ngươi ngay cả đeo đao dày cũng không cầm nổi."
An Trừng nhớ tới Bùi Diễm đã cứu mình một mạng dưới tay người đeo mặt nạ, có chút hổ thẹn: " "Dạ, Tướng gia, võ công thuộc hạ thực sự cần phải tiến bộ hơn mới được .
Không chỉ nói đến võ nghệ của Vệ Tam Lang xuất chúng, mà ngay cả các tay sai dưới trướng hắn cũng rất cao cường.
Thuộc hạ thực sự sẽ không để Tướng gia bị mất mặt."
Bùi Diễm nhìn qua bức mật báo mà An Trừng lên, khẽ gật đầu: "Tử Minh làm việc quả nhiên là tinh tế."
Hắn xem từng trang một cách tỉ mỉ, khi nhìn đến phong ấn cuối cùng, không nhịn được mỉm cười: "Hoàng đế tự tay thành lập Quang Minh Ty, lại bổ nhiệm người mình tin cậy nhất làm Chỉ huy sứ, chắc chắn tương lai sẽ có yêu cầu đặt ra cho hắn."
An Trừng thấy tâm tình của hắn tốt, hỏi: "Tướng gia, tiểu nhân có một chuyện vẫn không hiểu rõ."
"Nói đi."
Bùi Diễm mỉm cười nói."
Tướng gia làm sao đoán được Vệ Tam Lang chính là giáo chủ Tinh Nguyệt giáo Tiêu Vô Hà chân chính? Vệ Tam Lang xuất thân từ phủ vệ thị Ngọc Đình, lại do Khánh Đức Vương hiến cho hoàng thượng, trên người cũng không có ấn ký tộc nhân Vô Nguyệt Lạc, lại được hoàng thượng sủng tín, tiểu nhân nghĩ rất kỹ người trong triều, cũng không nghĩ tới lại là hắn."
Bùi Diễm cười đến mặt mày rạng rỡ: "An Trừng , ngươi cảm thấy tiểu nha đầu là người như thế nào?"Nhắc đến Giang Từ, trên mặt An Trừng cũng có vài phần ý cười: "Giang cô nương tuy rằng bề ngoài ngây thơ , không hiểu thế sự, nhưng tâm địa lại rất thiện lương."
"Ngươi cảm thấy, nàng có phải là người giấu được tâm tình, không để lộ cảm xúc lên trên mặt không?""Tiểu nhân không cảm thấy vậy."
Trước mặt Bùi Diễm hiện lên khuôn mặt của Giang Từ , lúc vui vẻ, giận hờn, vừa oán trách vừa khóc lóc của nàng , trong một khoảnh khắc có chút thất thần, thản nhiên nói: "Vệ Tam Lang được mệnh danh là 'Phượng Hoàng', tướng mạo không ai sánh được.
Kể cả chúng ta, những người thường xuyên gặp hắn, mỗi lần nhìn thấy cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Những người bình thường khi gặp hắn thường chỉ có thể mở to mắt, lưỡi không nói nên lời.
Nhưng tại yến tiệc mừng thọ của Phương phủ hôm đó, tiểu nha đầu mới gặp Vệ Tam Lang, lại không hề có phản ứng lạ nào, ngươi không thấy kỳ lạ sao?"