Giang Từ nhịn đau đớn trong tay, cười đứng lên, cũng để ý đến Vệ Chiêu đang tức giận, ánh mắt có thể khiến người ta lạnh đến thấu xương kia, nàng kéo ống tay áo của hắn, nói : "Tam gia, ta muốn cầu xin ngài một chuyện, ta biết hôm này ngài có rất nhiều việc phải làm, ta chỉ sợ ngài không đến gặp ta, lúc này mới bất đắc dĩ giả vờ cầu xin như vậy".
Vệ Chiêu tính tình âm trầm, không thích nói nhiều.
Nam nữ già trẻ trong tộc thờ phụng hắn như thần linh, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Trước kia khi còn ở kinh thành, văn võ bá quan trong triều vừa đố kị vừa hận hắn vừa là miệt thị, hơn mười năm qua, trừ bỏ mấy người trên thế gian này, không người nào dám nhìn thẳng vào hắn, không người dám đối chọi gay gắt, càng không người nào đối với hắn đùa giỡn hay cười cọt với hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải Giang Từ, dã nha đầu này chẳng những dám phản kháng hắn, lấy cái chết bức bách, còn dám không nghe theo mệnh lệnh , dám chạy trốn từ trên tay hắn.
Thậm chí nàng còn dám dùng những thủ đoạn nhỏ này trêu đùa hắn, không khỏi khiến hắn thập phần căm tức.
Cánh tay phải hắn vung lên, hất Giang Từ ra xa, Giang Từ đụng phải mép bàn, thấy Vệ Chiêu muốn quay người rời đi, nàng nhịn đau vẫn nở nụ cười kéo ống tay áo của hắn: "Tam gia, ta muốn nhìn thấy "Thiên Táng", ngươi dẫn ta đi đi, có được không?""Không được."
Vệ Chiêu lạnh lùng nói: "Ai biết có phải ngươi muốn thừa cơ hội lần này để chạy trốn hay không."
"Ta sẽ không trốn, cũng tuyệt không gây thêm phiền phức cho Tam gia, ta chỉ là ở một bên nhìn xem thôi có được không?" Giang Từ lắc ống tay áo Vệ Chiêu nài nỉ."
Đừng nhiều lời, ta nói không được là không được!"Thấy hắn vẫn muốn rời đi, Giang Từ khẩn trương: "Vậy ngươi muốn thế nào, mới chịu để cho ta nhìn xem "Thiên Táng"?"Vệ Chiêu dừng thân hình, bình thản lại: "Ngươi ngoan ngoãn viết bài thơ kia đi, ta thả ngươi đi xem ."
Giang Từ cả giận nói: "Không được! Ta đã nói không xen vào chuyện của các ngươi, là ngươi nói mà không giữ lời, còn muốn uy hiếp ta, ngươi đúng là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, chẳng trách người trong kinh thành đều xem thường ngươi!Lửa giận trong mắt Vệ Chiêu bốc lên, hắn nắm chặt đầu Giang Từ kéo mạnh ra sau.
Giang Từ đau đớn không khỏi ngửa đầu lên nhìn hắn , nước mắt tuôn trào, vội nói: "Ta không phải là vì muốn xem, mà là vì Mai Ảnh và Tuyết Nhạt đều muốn đi.
Các nàng coi ngươi như thần linh mà tôn sùng, chẳng qua là muốn xem một cái đại lễ, lại vì nguyên nhân của ta mà đi không được.
Phụ thân Tuyết Nhạt chết rồi, thân mẫu nàng lại bị mù, chỉ còn đệ đệ thì hắn lại bị đưa vào trong Vân Sơn Trướng để luyện đồng, sinh tử hiện không rõ, không biết còn bị tra tấn như thế nào, ta thấy nàng ấy thương tâm nên mới nghĩ biện pháp tìm ngươi, van cầu ngươi cứu giúp."
Tay phải Vệ Chiêu ngừng lại, Giang Từ nói tiếp: "Tuyết Nhạt đáng thương như vậy, nàng muốn đi xem "Thiên Táng" một chút, Tam gia cứ thành toàn cho nàng đi, cùng lắm thì Tam gia đem ta điểm huyệt trói lại, ném ở đây cũng được, chỉ cần có thể đáp ứng được mong muốn của các nàng …."
Vệ Chiêu cũng buông lỏng tay.
Nàng quay đầu lại, thấy ánh mắt của Vệ Chiêu đang trong tình trạng bất định.
Lúc này, nàng bất ngờ cảm nhận được không khí lạnh lẽo thường thấy quanh người Vệ Chiêu có chút giảm đi, thay vào đó không gian trong phòng tràn đầy một loại áp lực khó tả và nặng nề."
Đệ đệ của Tuyết nhạt, ở trong Vân Sơn Trướng?" Vệ Chiêu chậm rãi hỏi."
Đúng vậy" Giang Từ gật đầu, nàng sợ Vệ Chiêu sẽ khinh thường A Tuyết và đệ đệ nên đã nhanh chóng nói: "A Đệ cũng chỉ vì bị ép buộc mới phải đi làm luyện đồng.
Khi đó, Nhị Đô Sứ yêu cầu một là đưa A Tuyết đi làm ca kỹ hoặc là gửi A Đệ đi làm luyện đồng, A Mẫu không nỡ đưa ra bất kỳ lựa chọn nào, vì vậy cuối cùng phải dựa vào việc bốc thăm để quyết định.
A Tuyết đã khóc không biết bao nhiêu lần vì chuyện này, nàng cũng chính vì muốn có ngày tự mình đón được A Đệ của nàng trở về mà gia nhập vào Tinh Nguyệt giáo của ngài."
Vệ Chiêu không nói một lời, lạnh lùng nhìn Giang Từ.
Giang Từ dần cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới Tuyết Nhạt, vẫn lấy dũng khí, lại lần nữa tiến lên kéo ống tay áo Vệ Chiêu: "Tam gia, cầu xin ngài."
Vệ Chiêu rút ống tay áo ra, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi có ý định chạy trốn, dám cách ta mười bước, ta sẽ giết chết Tuyết Nhạt và Mai Ảnh."
Nói xong xoay người ra khỏi phòng.
Giang Từ sửng sốt một chút, xoay người không giấu được đại hỉ, vội chạy ra sân, kéo Tuyết Nhạt và Mai Ảnh vẫn đang đợi ở ngoài viện, ba người nhanh chóng đi theo sau lưng Vệ Chiêu.