Trong những ngày gần đây tiếp xúc với Mai Ảnh và Tuyết Nhạt, Giang Từ đã hiểu biết thêm nhiều về lịch sử của tộc Nguyệt Lạc.
Nàng mới biết được rằng, theo truyền thuyết xa xưa truyền lại, tộc Nguyệt Lạc xuất phát từ Nguyệt Thần trên trời.
Nguyệt Thần đã từ bỏ hàng vạn năm tuổi thọ tiên để xuống nhân gian, cứu độ loài người.
Nếu muốn quay lại vị trí cũ, Ông phải tu luyện hàng ngàn năm , tích tụ đủ phước báu tiên nhân mới có cơ hội trở lại tiên giới.
Vì thế, dòng dõi của Nguyệt Thần mang tên là tộc Nguyệt Lạc, ý chỉ việc Nguyệt Thần đã rơi xuống nhân gian.
Cũng chính vì vậy, mỗi khi tộc trưởng Nguyệt Lạc tộc qua đời, tộc nhân sẽ vì hắn mà cử hành "Thiên Táng".
Vào lúc nửa đêm, họ sẽ đưa thi hài của người quá cổ từ cầu Đăng Tiên trên đỉnh Thiên Nguyệt Phong và thả xuống.
Nếu người đó có thể trở về Thiên cung, tộc Nguyệt Lạc sẽ trở thành tộc Thiên Tiên.
Còn nếu rơi xuống đáy của hẻm núi hay biển sâu, dù cả tộc vẫn là những người phàm, họ cũng sẽ được an lành và mưa thuận gió hoà trong năm tiếp theo.
Tuy nhiên, nếu trong quá trình "Thiên Táng" có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khiến cho tộc trưởng không thể được an táng một cách bình yên, thì họa thiên sẽ giáng xuống và tộc Nguyệt Lạc sẽ mãi mãi lạc vào khổ ải.
Nhưng làm thế nào để tộc trưởng có thể "trở về Thiên cung" là điều mà hàng trăm năm qua, chưa ai trong tộc có thể biết được.
Từ xa xưa, người trong dòng tộc Nguyệt Lạc tương truyền với nhau rằng, nếu có thể chứng kiến tộc trưởng thăng thiên trong đêm "Thiên Táng, " thì họ sẽ có cuộc sống mọi việc thuận lợi.
Vì thế, lễ "Thiên Táng" của tộc trưởng qua hàng trăm năm luôn qua luôn được xem là ngày quan trọng nhất của dòng tộc Nguyệt Lạc.
Mấy ngày nay, Giang Từ nghe thấy bóng dáng Tuyết Mai lẩm bẩm muốn đi nhìn xem "Thiên Táng" và đại điển của thiếu tộc trưởng, tai nàng nghe đến sắp đóng kén, hôm nay lại thấy Tuyết Nhạt lại muốn đứng ngồi không yên mới buộc miệng nói ra.
Mai Ảnh liếc Giang Từ một cái: "Còn không phải là vì ngươi à, Tiểu Thánh Cô đã ra lệnh, không thể rời khỏi ngươi dù chỉ một bước.
Ngươi đã không thể ra khỏi khuôn viên này, chúng ta tất nhiên cũng không thể đi được.
Nếu không có ngươi, chúng ta đã đi đến Thiên Nguyệt Phong từ lâu rồi.
Giang Từ có chút ngượng ngùng, lại có chút tò mò, cười nói: "Kỳ thật ta cũng muốn đi xem náo nhiệt."
Tuyết Mai ngồi xuống, nắm tay Giang Từ: "Giang cô nương, xin người, hãy nói với Giáo Chủ một chút, nói rằng người cũng muốn đi xem 'Thiên Táng,' , lại tiện thể đưa chúng ta theo cùng.
Giáo Chủ có vẻ rất để ý đến người, chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý."
Mai Ảnh nói với vẻ hơi chán chường: "Giáo Chủ bây giờ đang bận rộn tại Thiên Nguyệt Phong, chắc chắn sẽ không đến đây."
Giang Từ vô cùng yêu thích Tuyết Nhạt, nàng cảm thấy cô nương này rất đơn thuần và chăm chỉ, lại đồng cảm vì phụ thân của nàng đã mất trong chiến loạn, mẫu thân do làm công việc thêu thùa mà mù cả hai mắt, còn đệ đệ nàng thì lại bị gửi đến Hoa triều để " Luyện đồng" gì đó.
Nàng suy nghĩ một chút, biết bây giờ để Tuyết Nhạt đi mời Vệ Chiêu, hắn nhất định sẽ không qua đây.
Nàng nhớ trước kia lúc nói chuyện phiếm với Thôi Lượng, trong đầu liền nảy ra một kế, vì thế nàng liền cắn răng chịu đau, dùng kim thêu đâm mạnh vào "Khúc Trì huyệt"."
Áy da" một tiếng, sau đó nàng té ngã về phía sau.
Tuyết Nhạt và Mai Ảnh giật mình sợ hãi, lao tới đỡ Giang Từ đứng dậy.
Thấy nàng vẫn nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt, Mai Ảnh nhanh chóng chạy ra khỏi viện.
Không lâu sau, Trình Tiêu Tiêu với khuôn mặt che bằng khăn voan vội vàng đến, vỗ nhẹ vào ngực Giang Từ.
Giang Từ mở mắt ra, yếu đuối nói: "Nhanh mời giáo chủ các ngươi tới đây, ta có việc quan trọng cần nói với hắn.
Nếu trễ tới, e là sẽ không kịp."
Trình Tiêu Tiêu có phần lúng túng, tối nay là đại lễ quan trọng, giáo chủ đang tập trung chuẩn bị không thể rời khỏi được.
Nhưng cô nương này là người giáo chủ đã giao cho mình quản lý, hơn nữa trong những ngày qua giáo chủ cũng thường xuyên đến thăm nàng, lời nàng ấy nói chắc chắn sẽ có ảnh hưởng lớn.
Thấy Giang Từ có sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi rớt, nàng không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng, liền quay người rời khỏi "Tuyết Mai Viện".
Lại qua gần nửa canh giờ, Vệ Chiêu mặc bộ y phục tinh tươm, vội vàng bước vào khuôn viên .
Hắn vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra, sau đó lại tự mình kiểm tra mạch đập của Giang Từ.
Một luồng chân khí mạnh mẽ từ cổ tay tràn vào, nhanh chóng đả thông "Khúc Trì huyệt" mà Giang Từ dùng kim thêu phong bế.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tức giận, nhấc Giang Từ lên, đi vào phòng đá, ném nàng lên giường , thanh âm lạnh lẽo thấu xương: "Ngươi lại muốn giở trò gì?! Hôm nay ta không có thời gian để chơi với ngươi đâu."