Ghềnh Hổ Khiêu, dưới cầu treo, sông băng chậm rãi chuyển động, trên cây đại thụ cạnh cầu treo, Giang Từ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nắng sớm từ khe hở giữa cây xuyên vào, đột nhiên Giang Từ mở hai mắt, khẽ cắn môi, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ có thể đánh cược một lần, thần tộc Nguyệt Lạc, phù hộ ta, phù hộ người trong tộc của ngài đi.
Nàng dồn hết chân khí, như một chiếc lông vũ bay xuống đất.
Trong rừng quân lính Hoa Triều còn chưa thấy rõ, nàng đã vui vẻ đi lại, bước lên cầu treo.
Không biết từ khi nào, trâm trúc của nàng đã rơi xuống, gió sông thổi tóc đen của nàng lên thật cao.
Nàng chăm chú nhìn Vệ Chiêu dừng bước ở đối diện cầu treo, vừa đi vừa hát, tiếng hát vui mừng phấn khởi, giống như một vị cô nương sơn thôn, sáng sớm ở bên dòng suối trong núi, cất tiếng hát đối:"Nắng lên chiếu sáng sườn đồi, sáng sớm thức dậy bắt cá;Núi nối núi, đá nối đá, mưa từ trời rơi xuống sông;Nước sông trong, nước sông dài, ngàn dặm sông dài cá bao nhiêu;Muội muội ta tới bắt mấy con, về nhà cho tình ca ca ta;Chỉ chờ trăng lên sườn đồi, ca gõ cửa đến muội đối ca."
Nắng sớm chiếu lên người nàng, phượng hoàng trên váy dài trăm nếp kia theo bước chân của nàng tựa như theo gió mà múa, sắc mặt nàng dần tái nhợt, môi hơi run rẩy, tiếng hát vẫn bình tĩnh không thay đổi.
Trong rừng, các quân lính Hoa Triều hơi sửng sốt, rất nhiều người giơ cung tên trong tay lên, nhưng bởi vì quan trên không ra lệnh, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Đổng phó tướng.
Trong đầu Đổng phó tướng quay cuồng: Thiếu nữ này không biết chui ra từ nơi nào, nhưng thấy lưng nàng đeo tay nải, dáng đi thoải mái, giống như chỉ là một thiếu nữ sơn thôn, sáng sớm vô tình đi qua nơi này, nếu tùy tiện bắn chết nàng, chẳng phải đang nói rõ cho Tiêu Vô Hà biết bên này có người mai phục?Nếu nàng thật sự chỉ là thiếu nữ sơn thôn bình thường, chỉ cần nàng đi qua cầu treo, Tiêu Vô Hà vẫn sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu qua sông, khi đó phe ta vẫn có thể phục kích hắn ta.
Nhưng nếu thiếu nữ này cảnh báo cho Tiêu Vô Hà biết, chẳng phải sẽ khiến mình thất bại trong gang tấc sao?Trong đầu hắn ta suy nghĩ rất nhanh, cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cảm thấy không nên bắn chết thiếu nữ này, công khai nói cho Tiêu Vô Hà biết có người mai phục, dù sao nếu nàng là người cảnh báo, trước mắt bắn chết nàng cũng đã muộn.
Lập tức nhẹ giọng nói: "Chờ một chút xem, nếu tình hình không ổn, thì bắn chết nàng ta!"Vệ Chiêu đứng đối diện cầu treo, lặng lẽ nhìn Giang Từ từng bước đi tới.
Mặt trời buổi sáng xinh đẹp rực rỡ trải dài trên sông băng, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Dưới cái nhìn chăm chú của ngàn vạn tướng sĩ, thiếu nữ kia, tóc đen tung bay, vạt váy khẽ đung đưa.
Tiếng hát của nàng giống như chim sơn ca trong núi, véo von tươi đẹp, trong trẻo không tì vết.
Nàng từ đầu cầu treo đi tới, bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt của nàng tựa như một khối ngọc trong suốt, đắm chìm trong nắng sớm, con ngươi như nước mùa thu dừng trên người Vệ Chiêu, không di chuyển nửa bước.
Nàng đi tới giữa cầu treo, tiếng hát dần lên cao, giai điệu vừa chuyển, đang hát chính là một ca khúc truyền thống "Minh Nguyệt Ca" của tộc Nguyệt Lạc."
Mặt trời lặn phía tây núi trăng mọc phía đông, gió thổi mạnh trăng như móc câu;Ngô đồng dẫn phượng trăng nửa sáng, mây đen che trời trăng nửa tối;Cung Ngọc lâu Quỳnh trời trăng tròn, sóng trong veo lăn trên mặt đất nơi trăng khuyết;Trăng sáng sáng trong chiếu bóng ta, đối bóng đơn côi than thở sầu;Trăng sáng tròn tròn soi lòng ta, trôi theo mây trắng khó trở về;Trăng sáng cong cong soi ngàn dặm, ngàn vạn người khóc nhớ cố hương."
Trong nắng sớm, hai vạn người tộc Nguyệt Lạc yên lặng nhìn nàng từ cầu treo đối diện càng lúc càng gần, mà cuối cùng Vệ Chiêu cũng nghe được giữa bài hát nàng hát phát ra thanh âm rất nhanh rất nhẹ: "Có mai phục!"Mi mắt hắn ta khẽ run, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, đợi Giang Từ lại gần một chút, cuối cùng ngước mắt nhìn bờ bên kia.
Trong rừng, Đổng phó tướng nghe được Giang Từ hát câu "Ngàn vạn người khóc nhớ cố hương", nhấn mạnh chữ kia, tức khắc cảm thấy sự tình đã hỏng bét, cho đến khi thấy Vệ Chiêu nhìn lướt qua bên này, biết hành tung bại lộ, tức giận đoạt lấy cung tên trong tay người bên cạnh, thở ra kéo cung, mũi tên lông đen như gào thét bắn ra, bắn thẳng vào lưng Giang Từ.
Tiếng xé gió vang lên, thân hình Vệ Chiêu di chuyển, lao thẳng tới Giang Từ cách đó mấy trượng, ngay lúc mũi tên nhọn sắp đâm vào lưng Giang Từ, ôm lấy nàng, ngã lăn trên cầu treo.
Gió lạnh thổi qua, cầu treo đung đưa như sắp lật, mắt thấy Vệ Chiêu ôm Giang Từ sắp ngã xuống cầu treo.
Tô Tuấn lao nhanh ra, đồng thời Trình Doanh Doanh ném sợi dây thừng trong tay áo ra, Tô Tuấn một tay nắm lấy sợi dây thừng, thân hình bay nhanh, nắm lấy Vệ Chiêu.