Trong lúc điện quang hỏa thạch, Vệ Chiêu xoay người, cánh tay trái vẫn ôm lấy Giang Từ, tay phải thì mượn lực kéo của Tô Tuấn, ở giữa không trung nhảy lên bay về phía sau.
Bóng người màu trắng như chim nhạn bay lên trời cao, trở về trước trận.
- Giải thích "Điện quang thạch hỏa" chỉ ánh sáng của điện và lửa của đá, hai cái này có đặc điểm là nhanh, nên câu này ý chỉ về thời gian, ngắn, trong chớp mắt, nói chung là sự việc gì đó diễn ra cực nhanh xẹt qua như ánh sáng của điện và tia lửa chớp ra từ đá.
Hết giải thích.
Hàng ngàn hàng vạn mũi tên từ bờ bên kia bắn tới, người tộc Nguyệt Lạc đồng thanh mắng chửi, người cầm khiên nhanh chóng tiến lên, dùng khiên che chắn cho cung thủ đánh trả.
Vệ Chiêu nhanh chóng thả Giang Từ xuống, kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chém về phía cầu treo.
Đám người Tô Tuấn và Trình Doanh Doanh hiểu ý, dưới sự che chắn của cung thủ, đồng loạt vung kiếm.
Một lát sau, cầu treo đứt, ầm ầm ngã về phía bờ bên kia sông Đồng Phong.
Vệ Chiêu quát: "Đội cung thủ yểm trợ, đội sau đổi thành đội trước toàn lực tiến về phía thác Lạc Phượng!" Cánh tay phải hắn ta mở ra, ôm lấy bên hông Giang Từ, ném nàng cho Trình Doanh Doanh, thân hình như một mũi tên trắng, chạy nhanh về phía đông.
Trình Doanh Doanh nắm lấy Giang Từ, lập tức đuổi theo.
Người tộc Nguyệt Lạc không hoảng sợ trước tình hình thay đổi bất chợt, đội hình ngay ngắn, đội sau thay đội trước, chuyển hướng về phía đông thác Lạc Phượng.
Đối diện sông, Đổng phó tướng tức giận ném mạnh cung tên trong tay xuống, quát: "Truyền lệnh xuống, nhanh chóng chạy về thác Lạc Phượng!"Lời nói của hắn ta nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại biết, phe ta được người của Nhị Đô Sứ tộc Nguyệt Lạc bí mật thả ra khỏi Lưu Hà Phong, vừa men theo con đường bí mật gập ghềnh khó đi dọc theo Đồng Phong Hà Bắc, xuất phát trước mấy ngày, mới chạy tới ghềnh Hổ Khiêu này mai phục, nếu muốn chạy tới thác Lạc Phượng trước Tiêu Vô Hà, thật sự là khó như lên trời.
Giang Từ bị Trình Doanh Doanh lôi kéo vội chạy theo sau Vệ Chiêu, mấy ngày nàng chạy trốn, một đêm không ngủ, vừa rồi mới đấu tranh bên bờ vực sinh tử một lần, dần cảm thấy kiệt sức, bước chân lảo đảo, Trình Doanh Doanh ra sức giữ chặt nàng, mới không ngã xuống đất.
Vệ Chiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy đại quân bị mình bỏ lại phía sau.
Tuy trong lòng lo lắng, lo lắng về tin tức của Đại Đô Sứ Hồng Dạ và hai vạn binh lính ở thác Lạc Phượng, nhưng cũng biết lo lắng cũng vô ích.
Dù bản thân hắn ta có võ nghệ cao cường tới đâu, một người xông tới đó cũng vô dụng.
Bước chân hắn ta dừng lại, đợi Trình Doanh Doanh kéo Giang Từ chạy tới gần, cánh tay phải dùng sức, nâng hông Giang Từ lên, Giang Từ quay cuồng trên không trung, khi hạ xuống đã nằm sấp trên vai hắn ta.
Trên lưng Vệ Chiêu có thêm một người, bước đi vẫn thoải mái, đi lại trong tuyết giống như gió nhẹ lướt qua, hai vạn tướng sĩ phía sau dồn hết toàn bộ sức lực, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của hắn ta.
Gió lạnh thổi vào mặt, Giang Từ nằm sau lưng Vệ Chiêu, mái tóc dài cuốn trong gió, thỉnh thoảng lướt qua gò má Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bỏ tóc của ngươi ra!"Giang Từ hơi xấu hổ, vội vàng buộc chặt mái tóc dài đang tung bay trong lòng bàn tay, lúc này mới nhận ra tay nải của mình đã rơi ở trên cầu treo, toàn thân trên dưới không tìm thấy thứ gì có thể buộc tóc.
Nàng suy nghĩ, xé xuống một đoạn vạt áo, buộc chặt mái tóc dài lại.
Vệ Chiêu chạy vội không ngừng, đột nhiên hỏi: "Vì sao làm như vậy?"Giang Từ sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Ta nghe trộm bọn họ nói, muốn huyết tẩy Sơn Hải Cốc, tàn sát cốc trong ba ngày, nghĩ đến Tuyết Nhạt và Mai Ảnh, nên."
Ánh mắt Vệ Chiêu dần dịu đi, cũng không nói nữa.
Thác Lạc Phượng, nằm ở phía đông dãy Nguyệt Lạc, phía tây Lưu Hà Phong, bên bờ sông Đồng Phong.
Theo truyền thuyết cổ xưa, Nguyệt Thần cưỡi Thất Thải Phượng Hoàng giáng trần, trong lúc chiến đấu với ác ma tàn sát hoành hành trên nhân gian, Thất Thải Phượng Hoàng này có công lao to lớn, nhiều lần cứu chủ, cũng nhiều lần cứu vớt người tộc Nguyệt Lạc bị vây trong nước sôi lửa bỏng.
Nhưng một năm nọ, Hồng Ma tàn sát bừa bãi.
Nguyệt Thần bị thương trong lúc chiến đấu với Hồng Ma, Thất Thải Phượng Hoàng vì ngăn cản Hồng Ma ra tay với chủ nhân, dấn thân vào trong ngọn lửa, cuối cùng đã đẩy lùi Hồng Ma, nhưng nó lại ở lại trong ngọn lửa, không bao giờ… trở về.
Người đời gọi nơi nó niết bàn trở về là thác Lạc Phượng, chỉ hy vọng nó có thể lần nữa hạ phàm, tìm về chủ cũ, lần nữa cứu vớt người tộc Nguyệt Lạc.
Mấy trăm năm qua, người tộc Nguyệt Lạc có tình cảm sâu đậm với thác Lạc Phượng.
Ngày mười tám tháng giêng hàng năm, ngày tân xuân của tộc Nguyệt Lạc, đều sẽ cử hành hội nghị long trọng ở chỗ này, cũng đốt lửa, vừa múa vừa hát, để khẩn cầu phượng hoàng có thể giáng lâm lần nữa.