Y đứng thẳng dậy, mới thấy ánh mắt Thánh giáo chủ lạnh lùng, khoanh tay nhìn mình, không khỏi ấp úng nói: "Thánh giáo chủ."
Vệ Chiêu từ trên cao nhìn xuống: "Cha ngươi đi chưa tới nửa tháng, ngươi đã vội muốn đốt pháo đỏ rồi sao?"Mặc dù Hồng Kiệt tôn sùng vị thánh giáo chủ này như thần linh, nhưng vẫn có chút nghé con mới sinh không sợ hổ, kiên trì nói: "Người tộc Nguyệt Lạc chúng ta cũng không có ý này, chỉ tin người chết đi đã thành tiên, người sống phải sống tốt những ngày còn lại, còn có trong khi lễ tang cử hành thành hôn, để an ủi vong linh người chết.
Cha thuộc hạ trên trời có linh, thấy thuộc hạ tìm được người trong lòng, ông ấy cũng sẽ thấy vui mừng thay cho thuộc hạ."
Giang Từ lúc này mới biết người trẻ tuổi này đưa hoa hồng cho mình, chính là có ý cầu hôn, mặt lập tức đỏ bừng, xoay người sang chỗ khác.
Vệ Chiêu quay đầu nhìn nàng một cái, rồi nhìn về phía Hồng Kiệt, lạnh lùng nói: "Nàng cũng không phải người tộc Nguyệt Lạc ta, mà là người Hoa Triều, sao có thể làm tân nương của ngươi?"Ngày đó Hồng Kiệt theo Vệ Chiêu đi tới ghềnh Hổ Khiêu đánh trận, tận mắt nhìn thấy một mình Giang Từ qua cầu, một màn liều chết cảnh báo, tiếng hát của thiếu nữ này dịu dàng, bộ dáng xinh đẹp không dính bụi trần khắc sâu trong tâm trí y.
Cho đến sau này khi chạy về thác Lạc Phượng, cha chết thảm, y lâm vào trong sự đau khổ cực độ, nhưng trong lòng cũng âm thầm biết ơn thiếu nữ này, giúp mình có thể chạy về thác Lạc Phượng, giúp cha không đến nỗi thi cốt không còn.
Tộc Nguyệt Lạc cũng không có tránh thành hôn trong lễ tang, trong lòng y đã có thiếu nữ này, lập tức nói ra với mấy người bạn, dưới sự khuyến khích của mấy người này, cuối cùng cố lấy hết can đảm vào ngày tân xuân, đưa Giang Từ hoa hồng tượng trưng cho ý cầu hôn.
Giờ phút này nghe Thánh giáo chủ nói nàng chính là người Hoa Triều, vẻ mặt không khỏi mờ mịt, sững sờ nói: "Nàng là người Hoa Triều, vậy vì sao nàng muốn, muốn giúp tộc Nguyệt Lạc chúng ta ?"Vệ Chiêu phất ống tay áo, hoa hồng bay xuống đài cao, hắn ta nhìn Hồng Kiệt: "Ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi đã biết nàng là người Hoa Triều, ngươi còn muốn cầu hôn nàng sao?"Nhất thời sắc mặt Hồng Kiệt tái đi, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng khẽ cắn môi, nhặt hoa hồng trên mặt đất lên, lần nữa đưa tới trước mặt Giang Từ, lớn tiếng nói: "Thuộc hạ mặc kệ nàng là ai, thuộc hạ chỉ biết, nàng giống như tiên nữ trong Nguyệt cung, vừa thiện lương lại xinh đẹp, nàng không để ý tính mạng, cứu thuộc hạ và mấy vạn người tộc Nguyệt Lạc, thuộc hạ vẫn muốn cưới nàng làm tân nương của thuộc hạ!"Vệ Chiêu nhìn chằm chằm Hồng Kiệt hồi lâu, cuối cùng cười lạnh vài tiếng, dừng lực kéo Giang Từ mặt đỏ bừng đang ngồi yên trên ghế lên, lướt xuống đài cao, biến mất trong bóng tối.
Hồng Kiệt sững sờ nhìn hoa hồng trong tay, lại nhìn về phía hai người biến mất, thấy vô cùng chán nản.
Hai má Giang Từ nóng lên, bị Vệ Chiêu kéo chạy thật nhanh, cho dù dùng hết sức lực, cũng không theo kịp tốc độ của hắn ta, chạy thêm một hồi, vội kêu lên: "Tam gia!"Đột nhiên Vệ Chiêu dừng bước buông tay, Giang Từ không kịp đề phòng, thuận thế vọt tới phía trước, suýt nữa té ngã, bám lấy cây đại thụ ven đường để đứng vững.
Vệ Chiêu không nói gì, một bầu không khí khiến người ta hít thở không thông tràn ngập bên cạnh Giang Từ.
Trong lòng Giang Từ bồn chồn, dưới tình thế cấp bách vẫy tay nói: "Tam gia, không liên quan đến ta, thật sự không liên quan."
Vệ Chiêu nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của nàng, đột nhiên cười to.
Cười xong, hắn ta khoanh tay dạo quanh Giang Từ vài vòng, ung dung nói: "Ngươi nói chuyện không liên quan đến ngươi, nhưng tại sao Thiếu Quân lại động tâm vì ngươi, bây giờ ngay cả Hồng Kiệt cũng…"Giang Từ bị hắn ta nhìn đến mức da đầu tê dại, lại nghe hắn ta nhắc tới Bùi Diễm, trong lòng áp lực và phiền muộn nói không nên lời, trừng mắt nhìn hắn ta một cái, yên lặng đi về phía "Viện Tuyết Mai".
Vệ Chiêu đuổi theo, đi bên cạnh nàng, nhìn vẻ mặt của nàng một chút, không nói gì nữa.
Kinh thành, từ Tết Nguyên Tiêu trở đi, từ đông sang tây ở hai thành đều đèn đuốc sáng trưng suốt đêm.
Hôm nay là sinh thần Thánh Thượng, toàn thành đốt pháo hoa, hoàng cung đèn đuốc huy hoàng, tiếng nhạc nhỏ vang lên, náo nhiệt phồn thịnh kể không hết, cảnh tượng thái bình.
Ngày hôm đó, quan viên ngũ phẩm trở lên đều mặc triều phục, nối đuôi nhau vào cung, ba quỳ chín lạy về phía Thánh Thượng, cung chúc Thánh Thượng vạn thọ vô cương.
Bởi vì Hoàng Hậu đã qua đời vào năm năm trước, sau đó Hoàng Đế vẫn không lập hậu, cáo mệnh phu nhân từ tam phẩm trở lên đều mặc theo cấp bậc của mình tiến vào cung, vào Cung Dục Phương hành lễ Hoàng Quý Phi Cao thị, cùng chúc mừng sinh thần Thánh Thượng.
Trước cửa Càn Thanh, chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân nhậm chức chưa đến nửa năm Khương Viễn đứng yên, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, cầm đao mà đứng, nhìn chằm chằm từng vị quan lớn triều đình tiến vào cung.