Từ sau khi Khương Viễn nhậm chức, đã làm tròn bổn phận phòng ngự, đổi mới hoàn toàn và chấn chỉnh Cấm Vệ Quân vốn có chút tán loạn, hắn ta là người dày dặn kinh nghiệm, còn là con thứ của Túc Hải lão hầu gia, giữ mối quan hệ tốt đẹp với quan viên các bộ trong kinh thành và vương công quý tộc, cũng có danh danh tiếng trong triều và được khen ngợi.
Trùng hợp mấy tháng nay chỉ huy sứ Quang Minh Ti Vệ Chiêu về phủ Ngọc Gian thăm người thân, Hoàng Thượng dứt khoát lệnh cho Khương Viễn tạm thời quản lý, chỉ chờ Vệ Chiêu hồi kinh mới giao lại quay về phòng ngự.
Từ xa thấy quan kiệu của Đổng đại học sĩ tới, Khương Viễn bước lên phía trước tự mình vén rèm kiệu, Đổng học sĩ xuống kiệu, mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Khương Viễn: "Nghe nói huynh trưởng ngươi vào kinh diện thánh, giúp lão phu chuyển lời, nói đêm mai ta mời hắn qua phủ uống rượu, vẫn xin Túc Hải Hầu nể mặt."
Khương Viễn vội cúi người nói: "Đại học sĩ quá khách sáo, vãn bối nhất định sẽ chuyển lời."
Đổng học sĩ cười ha hả: "Vậy ngươi cũng tới đi, nội tử ta và mẫu thân ngươi là khăn tay chi giao, rất muốn gặp ngươi, năm đó lúc ngươi sinh ra, nàng ấy từng bế ngươi."
- Giải thích từ "nội tử" là chỉ Vợ, bà xã.
Còn "khăn tay chi giao" nghĩa là bạn thân.
Hết giải thích.
Khương Viễn mỉm cười đồng ý, đỡ Đổng học sĩ vào cửa Càn Thanh.
Phía tây cửa Gia Nhạc, một chiếc xe rèm tím chậm rãi chạy tới rồi dừng lại, một đôi tay mềm mại không xương vén rèm xe lên, ánh mắt như nước nhìn về phía cửa Càn Thanh, một lát sau lại nhẹ nhàng buông rèm xuống.
Khương Viễn đưa Đổng học sĩ tới cửa Càn Thanh, mới vừa xoay người, chợt nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến từ phía cửa Gia Nhạc.
Khương Viễn nhíu mày, hôm nay là sinh thần của Thánh Thượng, cáo mệnh phu nhân tam phẩm trở lên phải vào cung hành lễ với Hoàng Quý Phi, đều ra vào từ cửa Gia Nhạc phía tây cửa Càn Thanh.
Những cáo mệnh phu nhân này đều là người không thể đắc tội, có người là gia quyến của các vị quan thân thế hiển hách đương triều, nếu xảy ra sơ suất gì, không dễ ăn nói với Thánh Thượng.
Hắn ta mang theo vài tên Quang Minh Ti Vệ từ cửa Càn Thanh đi tới, thấy một cỗ xe rèm tím dừng ở trước cửa Gia Nhạc.
Nhóm Quang Minh Ti của cửa Gia Nhạc đang tranh cãi với một thị nữ trước xe, hình như người trong xe không chịu xuống xe cũng không cho nhóm Quang Minh Ti kiểm tra có vật cấm hay không.
Khương Viễn nhìn chiếc xe kia là xe ngựa của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, trầm giọng nói: "Có chuyện gì?"Một tên Quang Minh Ti Vệ cúi người bẩm báo: "Khương đại nhân, là Dung quốc phu nhân, thuộc hạ chỉ làm việc theo quy củ."
Trong lòng Khương Viễn hồi hộp, Dung Quốc phu nhân là mẹ của Bùi Tướng Quân.
Ngày sinh thần bốn mươi của bà ấy, hắn ta từng đi tới Tướng phủ chúc thọ, Hoàng Đế tự ra lệnh phong nhất phẩm cũng ban thưởng vật phẩm quý giá, thánh quyến long trọng, khiến hắn ta ấn tượng sâu sắc.
Mặc dù trước mắt Bùi tướng vẫn đang ở Trường Phong sơn trang xa xôi dưỡng thương, quyền lực quân chính đều đã giao ra, nhưng có Đông Sơn tái khởi hay không, trở về triều đường, còn chưa biết, thật sự không thể đắc tội vị Dung quốc phu nhân này.
- Giải thích câu "thánh quyến long trọng" nghĩa là Thành viên gia đình được hoàng đế sủng ái.
Câu " Đông Sơn tái khởi" thường dùng để hình dung một người sau khi lui về ở ẩn lại ra nhậm chức, cũng dùng để ví sau khi thất thế lại có lại được vị thế mới.
Xuất xứ từ Tấn thư, Tạ An truyện.
Hết giải thích.
Hắn ta khoát tay áo với thuộc hạ, vững bước tiến lên, giọng nói có chút cung kính, nhưng cũng có phần nghiêm túc: "Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân Khương Viễn cung kính mời Dung Quốc phu nhân xuống xe, kính xin phu nhân tuân thủ cung quy."
Rèm xe vẫn không nhúc nhích chút nào, Khương Viễn chăm chú lắng nghe, tiếng hít thở của người trong xe rất nhỏ, nhưng rất vững vàng.
Trên mặt hắn ta đành phải mỉm cười, lại nói: "Thuộc hạ nhận lệnh của Hoàng Thượng, đành phải đắc tội, cung thỉnh Dung Quốc phu nhân xuống xe, cho phép Ti Vệ làm việc theo cung quy."
Rèm xe vẫn không nhúc nhích, Khương Viễn nhíu mày, đang định mở miệng lần nữa, chợt nghe bên trong xe truyền đến giọng nói cực kỳ mềm mại, cực kỳ dịu dàng, không giống giọng nói của nữ tử bốn mươi tuổi, giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi: "Sấu Hà."
"Vâng, phu nhân."
Thị nữ áo xanh trước xe đáp một tiếng, đi tới trước rèm.
Rèm xe khẽ vén lên, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đeo vòng tay ngọc bích đưa ra khỏi rèm, đưa ra một thứ gì đó, thị nữ Sấu Hà dùng hai tay nhận lấy.
Ánh mắt Khương Viễn dừng ở trên bàn tay, cổ tay trắng như tuyết, ngón tay như ngọc thon dài, vòng tay ngọc bích trên cổ tay nhẹ nhàng run vài cái, phảng phất như giọt sương cuồn cuộn trên lá sen xanh biếc, mắt thấy như sắp rơi xuống, biến mất ở sau rèm, hắn ta không kiềm được tay phải khẽ động, đã thấy thị nữ Sấu Hà đưa một ngọc ấn tới trước mặt.
Khương Viễn phục hồi tinh thần, mắt chăm chú nhìn kỹ, vội quỳ xuống đất: "Cung tiễn phu nhân vào cung!"