Thái Y tiến lên bẩm báo: "Hoàng thượng, tình trạng thương tích của Vệ đại nhân khá nghiêm trọng, lại còn ngâm trong nước sông.
Dựa vào vết thương, có vẻ như trong những ngày qua không được điều trị kịp thời, đã bắt đầu có dấu hiệu nhiễm trùng.
Mặc dù không đe dọa đến tính mạng, nhưng cần phải dưỡng bệnh trong thời gian dài mới có thể hồi phục."
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu: "Các ngươi đi xuống chuẩn bị thuốc đem lên đây."
Vệ Chiêu đang nằm trên giường đột ngột mở mắt, yếu đuối kêu lên: "Hoàng thượng."
Hoàng đế nhanh chân đến bên giường ôm chặt hắn ta, mọi người trong phòng vội vã rời đi.
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve hai má lạnh như băng của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu dường như hơi mơ màng, gọi vài tiếng "Hoàng thượng" rồi lại tiếp tục ngất đi.
Hoàng đế đành phải đặt hắn ta xuống, ngồi canh bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, từ từ truyền chân khí vào cơ thể hắn ta.
Một khắc trôi qua, Vệ Chiêu chậm rãi mở mắt, vô lực mỉm cười: "Hoàng thượng."
Trong lòng hoàng đế rạo rực niềm vui, nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn ta, ân cần nói: "Trở về là tốt rồi.
Trẫm thực sự lo lắng cho ngươi."
Vệ Chiêu ho nhẹ vài tiếng, hoàng đế nói với giọng trách móc: "Trẫm đã phái người tìm ngươi dọc theo sông Tiểu Kính từ lâu rồi, ngươi đã may mắn giữ được mạng sống, tại sao lại không để họ đưa ngươi trở về kinh thành? Lại còn để thương tích trở nên nghiêm trọng như vậy?"Khuôn mặt Vệ Chiêu có chút biến đổi, hắn ta liếc nhìn ra ngoài các.
Hoàng đế hiểu ý, lạnh lùng nói: "Cứ nói đi, không ai dám nghe trộm."
Vệ Chiêu thở dốc, nói thấp: "Hoàng thượng, có người trong triều đình này là tặc tử.
Thần bị rơi xuống sông, nước cuốn đến hạ nguồn, may mà còn giữ được mạng sống.
Thần lo rằng hắn biết thần có nghe được mối quan hệ giữa hắn và tặc tử, sẽ cử người trên đường về kinh thành để tiêu diệt thần.
Vì vậy, thần mới bí mật quay về cầu khẩn."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Là ai? Trẫm muốn tru di cả gia tộc của hắn, để giải tỏa oán hận trong lòng!"Vệ Chiêu thở không ra hơi, ánh mắt dần mờ đi.
Hoàng đế vội vã đỡ hắn dậy, Vệ Chiêu kề sát vào tai hoàng đế, thì thầm vài câu.
Khuôn mặt hoàng đế biến đổi, thả Vệ Chiêu xuống, vội vã rời khỏi Dưỡng Cư các, gọi: "Khương Viễn."
Khương Viễn cúi người, quỳ xuống: "Hoàng thượng."
"Hãy truyền lệnh của trẫm, ngay lập tức bắt Lưu Tử Ngọc, đóng cửa phủ học sĩ của hắn.
Thêm nữa, từ hôm nay trở đi, trong kinh thành sẽ áp dụng lệnh giới nghiêm ban đêm, thực hiện việc kiểm tra nghiêm ngặt đối với tất cả người ra vào kinh thành."
Vệ Chiêu bình tĩnh nhìn lên những đường khắc hoa văn trên xà gỗ của ngói mái, rồi nhẹ nhàng khép lại đôi mắt.
Khi Hoàng đế bước vào phòng, thấy dáng vẻ Vệ Chiêu có hơi trầm xuống, tiếng rên nhẹ như đang chịu đựng nỗi đau từ vết thương, liền vội vã ôm lấy cơ thể hơi cứng của hắn ta: "Tam lang!"Việc Vệ Chiêu trở về từ sông Tiểu Kính đã tạo nên sự náo động trong triều đình.
Ngay sau đó, Đại học sĩ Lưu Tử Ngọc cùng toàn bộ gia tộc bị bỏ tù càng làm dấy lên làn sóng xôn xao trong triều.
Lưu Tử Ngọc xuất thân từ danh gia vọng tộc ở Hà Tây, được mệnh danh là "Thanh Lưu".
Mặc dù thúc phụ của thê tử của ông ta từng là đại tướng dưới quyền Bạc Công nhưng không phải là một cánh tay đắc lực của Bạc Công mà chỉ là một vị tướng được triều đình thuyên chuyển.
Sau khi Bạc Công âm mưu nổi loạn, những tướng lĩnh của triều đình đang phục vụ trong quân đội của ông ta đều bị giam giữ nhưng Lưu Tử Ngọc lại không bị liên lụy.
Khi Vệ Chiêu bất ngờ chỉ ra ông ta là nội gián của phe phản loạn Bạc Công trong triều đình, mọi người đều không tránh được một trận bất ngờ.
Tuy nhiên, sau khi Lưu Tử Ngọc bị giam vào tù, Hoàng thượng lại không ra lệnh cho Hình Bộ tiến hành hội thẩm đối với ông ta, càng không có hành động xét xử liên đới nào với gia tộc Lưu thị ở Hà Tây khiến mọi người có chút hoang mang.
Vệ Chiêu bị thương nặng, Hoàng thượng ra lệnh đưa y vào nội các Duyên Huy Điện, nơi ngài thường sinh hoạt hàng ngày, để tự mình chăm sóc.
Sau hai ngày dưỡng thương, Vệ Chiêu thấy các thái y và nha hoàn liên tục lui tới lui đi ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của Hoàng Thượng nên đã thỉnh hoàng thượng cho về phủ tĩnh dưỡng.
Sau khi suy nghĩ kỹ lượng thì hoàng thượng đã chấp thuận yêu cầu của y, đồng thời hạ chỉ ra lệnh cho thái ý viện phái vài ngự y đến Vệ phủ.
Hoàng đế lo rằng trong phủ Vệ không có thị nữ, các tiểu tử lại không phục vụ chu đáo nên định ban thưởng vài cung nữ.
Vệ Chiêu nghe vậy chỉ cười khẽ.
Hoàng đế nhìn thấy lông mày và ánh mắt của y đều tràn đầy dịu dàng và trìu mến lập tức không nói thêm gì nữa.
Vệ phủ là tòa phủ nổi danh cả kinh thành, phía sau giáp với Tiểu Tú Sơn.
Dòng suối trong vắt của núi Tiểu Tú chảy qua rừng đào trong vườn như những hạt ngọc bích khiến rừng đào tràn đầy sức sống.
Hiện tại là mùa hoa đào nở rộ, hoa rơi rực rỡ sắc màu khiến nơi đây tựa như chốn bồng lai tiên cảnh."