Vệ Chiêu nhắm mắt lại, lặng lẽ đứng dưới ánh nắng ban mai lắng nghe âm thanh tiếng suối chảy róc rách bên cạnh.
Chờ đến khi chân khí trở lại trong cơ thể, y mở mắt ra thì thấy Giang Từ đang dùng cuốc hoa xới đất, nhổ cỏ cho cây hoa đào, nhàn nhạt nói: "Nhàm chán."
Giang Từ không quay đầu lại, nói: "Dù rừng đào trong vườn của ngươi tốt thế nào mà nếu không có người chăm sóc thì muốn có quả đào thì cũng không thể."
Vệ Chiêu cười nhẹ: "Tại sao lại cần phải trồng để ra trái? Ta chỉ thích ngắm nhìn lúc hoa đào rực rỡ, một khi hoa tàn thì cũng chỉ là cát bụi hư vô mà thôi.
Vậy thì cần gì phải suy nghĩ xem có ra trái đào hay không?""Có hoa đào để ngắm lại còn có đào để ăn chẳng phải càng tốt sao? Hạ nhân trong phủ của ngươi cũng quá là lười biếng, chỉ đến chăm sóc một chút mà cũng không đến."
"Họ không dám đến."
"Tại sao?"Khóe môi Vệ Chiêu khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: "Bởi vì nếu không có mệnh lệnh của ta, ai bước vào khu vườn này đều sẽ bị chôn dưới gốc cây đào kia."
Giang Từ kêu lên một tiếng "A", giật mình đứng dậy, lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Vệ Chiêu khoanh tay nhìn sắc mặt kinh hoàng của nàng, thong thả nói: "Vậy nên ngươi tốt nhất nên nghe lời ta đừng có ra khỏi khu vườn này, cẩn trọng kẻo biến thành oan hồn lúc nào không hay đâu."
Giang Từ càng thêm hoảng sợ, huyệt đạo của nàng đã bị điểm sau đó bị Lão Lâm đưa đến quán trọ một cách mờ ám.
Nửa ngày sau, có người âm thầm đưa nàng ra khỏi đó và đến viện gỗ nhỏ trong khu vườn đào này.
Ngoại trừ việc Vệ Chiêu thỉnh thoảng đến khu vườn đào này thì suốt ngày chẳng thấy bóng dáng ai khác.
May mắn là mỗi sáng sớm đều có người đưa thức ăn qua lỗ trên tường vườn.
Bên cạnh đó nàng cũng tự mình làm việc nên không phải lo cái bụng chịu đói.
Biết rõ thủ đoạn của Vệ Chiêu, nàng tự nhiên không dám hành động thiếu cẩn trọng.
Khu vườn đào này lại đúng là nơi thỏa mãn tâm hồn của nàng, mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ nên cũng không cảm thấy cô đơn.
Nghe lời này của Vệ Chiêu, nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong vườn dường như cũng trở nên tràn ngập âm khí khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Vệ Chiêu quay người sang chỗ khác, y mặc bộ y phục trắng tinh khôi, mái tóc dài phiêu phiêu trong làn gió, híp mắt ngắm nhìn hoa đào rực rỡ đầy vườn.
Giang Từ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đột nhiên hiểu ra, nàng nhặt cuốc lên một lần nữa, cười nói: "Tam gia gạt người."
"Ồ?"Giang Từ vừa cầm cuốc vừa nói: "Tam gia không cho người khác vào vườn này hẳn là nhất định rất yêu quý rừng đào này, sao có thể chôn người ở đây được?"Gió buổi sáng thổi nhẹ khiến vạt áo của Vệ Chiêu ép sát vào người.
Một lúc sau y thấy Giang Từ mang theo một giỏ đất và cỏ dại đổ vào dòng suối, y cau mày nói: "Ngươi định làm gì?"Giang Từ lấy một vài cành cây và đất bùn để tạm thời chặn nửa dòng suối lại.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người nàng tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng và mềm mại.
Nàng cảm thấy chiếc váy dài có chút vướng víu nên kéo nó lên đến bên hông, đồng thời cởi đôi giày thêu của mình ra.
Nàng đứng giữa dòng suối, dùng một cái rổ trúc để chắn tại lỗ thoát nước, cười nói: "Dòng suối nhỏ này có rất nhiều cua và cá nhỏ, việc bắt từng con một quá phiền phức.
Phương pháp này thì nhanh chóng hơn, chỉ cần nhấc lên một cái là tôm cá đã đầy rổ rồi."
Nàng đặt rổ trúc xuống sao cho nó đứng một cách vững chắc sau đó đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán.
Khi nàng quay sang thấy Vệ Chiêu đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bắp chân trần của mình thì lập tức đỏ mặt và vội vã kéo váy xuống.
Vệ Chiêu nháy mắt thanh tỉnh, quay người bước đi.
Tuy nhiên đôi chân trắng mịn xinh đẹp của nàng vẫn cứ hiện lên trong tâm trí y khiến bước chân y có phần không vững.
Vừa bước ra khỏi rừng đào, Giang Từ đã đuổi theo: "Tam gia!"Vệ Chiêu dừng lại nhưng không quay đầu.
Giang Từ do dự một hồi lâu nhưng nàng cảm thấy việc mở lời có chút khó khăn.
Thấy Vệ Chiêu lại tiếp tục bước đi, nàng không có cách nào khác đành phải kêu lên lần nữa: "Tam gia!"Vệ Chiêu quay lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: "Nói!"Giang Từ thấp giọng nói: "Tam gia, ngài có thể nhờ một thị nữ đến đây đưa vài đồ cho ta được không?"Vệ Chiêu có chút không kiên nhẫn: "Không phải ngày nào cũng có người mang đồ đến sao?"Giang Từ ngập ngừng nói: "Ta không muốn những cái đó.
Nếu Tam gia có thể cử một thị nữ đến đây, ta muốn hỏi nàng ấy vài việc."
"Trong phủ của ta không có thị nữ, chỉ có tiểu tử."
Giang Từ không tin: "Tam gia nói đùa, ngài đường đường là Vệ đại nhân, trong phủ lớn như vậy sao đến một thị nữ cũng không có chứ?"Khuôn mặt trắng nõn của Vệ Chiêu trong thoáng chốc đỏ ửng nhưng hàn quanh trong mắt lại có chút đáng sợ.
Y chậm rãi quay người lại, nhìn thấy đôi môi tươi cười của Giang Từ đẹp như hoa đào kiều diễm sau lưng nàng, cảm thấy trái tim mình dường như không theo khống chế nữa."