Thấy ánh mắt này của Vệ Chiêu, Giang Từ không khỏi hoảng hốt lùi về phía sau vài bước.
Vệ Chiêu lạnh giọng nói: "Ngươi muốn gì? Ta cử người đưa đến cổng cho ngươi là được."
Hai má Giang Từ đỏ ửng nhưng lại không thể không nói, nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: "Đó là đồ vật dùng cho nữ nhân, tiểu tử sẽ không thể biết được, phải hỏi thị nữ thì các nàng ấy mới biết."
Đợi một lúc không thấy Vệ Chiêu nói gì, Giang Từ từ từ ngẩng đầu lên nhưng đã không còn thấy bóng dáng trắng kia đâu nữa.
Vệ Chiêu đứng ngây người ở cửa hậu viện hồi lâu, Dịch Ngũ đi đến nói: "Tam gia, Trang Vương đã tới."
Vệ Chiêu đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Dịch Ngũ: "Tiểu Ngũ."
"Vâng."
"Ngươi chưa thành gia phải không?" Vệ Chiêu do dự một chút rồi hỏi.
Dịch Ngũ mỉm cười nhưng lại ảnh hưởng đến vết kiếm dưới xương sườn, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tam gia cũng biết, Tiểu Ngũ một khi đã đi theo Tam gia thì sẽ không nghĩ tới chuyện thành gia."
"Vậy…?" Vệ Chiêu thong thả hỏi: "Ngươi có người tình nào không?"Dịch Ngũ mờ mịt đi theo phía sau Vệ Chiêu, cười nói: "Cũng không thể gọi là có người tình, đôi khi ghé thăm 'Hồng Tụ Các', nơi đó có."
Nhìn thấy khuôn mặt Vệ Chiêu biến sắc, hắn vội vàng nuốt lời đang định nói lại.
Trang Vương đang đứng trong phòng Đông Hoa, nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn Vệ Chiêu đang được Dịch Ngũ hỗ trợ bước đến thì nhanh chóng tiến tới đỡ lấy tay của y, chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn ta gượng cười, nói: "Tam lang sao lại bị thương nặng như vậy? Thật khiến người khác lo lắng."
Vệ Chiêu mỉm cười, Trang Vương tiếp tục nói: "Ngươi ra ngoài làm gì? Để ta vào thăm ngươi là được."
"Nằm trên giường nhiều cũng cảm thấy có chút không thoải mái nên muốn ra ngoài đi dạo chút."
Vệ Chiêu tựa vào ghế, Dịch Ngũ nhanh chóng lấy đệm gấm đặt sau lưng y.
Trên chiếc ghế tử đàn to lớn và nặng nề, trong đệm gấm, Vệ Chiêu mặc y phục trắng, tóc đen óng mượt, da trắng như tuyết, trên người y toát lên vẻ đẹp thanh nhã nhưng có chút yếu đuối.
Trang Vương nhìn đến ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới thu lại ánh nhìn, cười nói: "Nghe tin ngươi bị thương rồi rơi xuống nước khiến ta cảm thấy lo lắng đến mức không ăn nổi một bữa cơm, lần sau không nên mạo hiểm như vậy."
Vệ Chiêu thấp giọng nói: "Không có cách nào khác, nếu để cho Bạc Vân Sơn vượt qua sông Tiểu Kính, hậu quả sẽ không thể lường trước được."
Trang Vương gật đầu và thở dài: "Lần làm phản này của Bạc Vân Sơn thật khiến chúng ta trở tay không kịp.
Cao Thành hôm qua đã có tin mật báo, năm vạn binh của hắn ta hiện đang đóng quân ở phía tây của Lâu Sơn, binh mã của Ninh Kiếm Du tại Lâu Sơn không thể cản trở được Trương Chỉ Thành, đang dần dần rút lui về phía sau, chỉ e là hiện tại Cao Thành đang phải giao đấu với Trương Chỉ Thành."
Vệ Chiêu nhàn nhạt nói: "Cao Thành chưa từng trải qua trận đánh lớn nào, để hắn ta có thêm cơ hội rèn luyện cũng không phải là chuyện xấu, chỉ mong tính khí con cháu thế gia của hắn ta có thể thu liễm lại."
"Mong hắn ta thông minh một chút, đừng cố gắng thu dọn những tình huống rối rắm do Ninh Kiếm Du tạo ra, vẫn nên giữ lại một chút sức mạnh thì tốt hơn."
Trang Vương hạ thấp giọng nói: "Tam Lang, Lưu Tử Ngọc, liệu hai người có phải là người của phản tặc kia không?"Vệ Chiêu xê dịch thân mình, liếc mắt nhìn Trang Vương: "Vương gia sao lại hỏi câu này?"Trang Vương mỉm cười: "Không phải tại ta thấy cách đây không lâu tam đệ đã cố gắng chiêu mộ Lưu Tử Ngọc sao? Bùi Diễm bị thương nặng nên đã lui về, tam đệ sốt ruột vì vậy thấy người là ôm ngay.
Nếu Lưu Tử Ngọc thực sự là người của phản tặc kia, ta tự hỏi làm sao hắn ta có thể ngẩng đầu lên được?"Vệ Chiêu nhíu mày: "Tĩnh Vương vang danh khắp thiên hạ là hạ sĩ lễ phép, đức độ, cho dù thân cận với Lưu Tử Ngọc một chút thì hoàng thượng cũng sẽ không tra hỏi ngài ấy về chuyện này."
"Đúng vậy, nhưng tại sao Phụ hoàng lại kéo dài thêm mấy ngày, mãi đến sáng nay mới ban chỉ ra lệnh cho Hình Bộ nghiêm thẩm vụ án của Lưu Tử Ngọc?" Trang Vương trầm ngâm nói.
Vệ Chiêu ngẩng đầu: "Hoàng thượng đã ban chỉ thẩm vấn Lưu Tử Ngọc?""Đúng."
Trang Vương chưa kịp nói tỉ mỉ sự tình, Vệ Chiêu đã cắt lời: "Vương gia, ta cần tiến cung một chuyến, xin ngài cứ tự nhiên."
Dịch Ngũ giúp Vệ Chiêu lên xe ngựa, Vệ Chiêu rút từ trong tay áo ra một lọ sứ, đổ một viên thuốc vào và nuốt xuống.
Dịch Ngũ có vẻ không đành lòng, quỳ xuống nói: "Tam gia, xin ngài bảo trọng sức khỏe."
Vệ Chiêu chỉ lạnh lùng mỉm cười, không phát biểu gì.
Thấy Vệ Chiêu sắc mặt tái nhợt, mặc y phục trắng rộng lớn được đám nội thị đưa tới, Đào nội thi nhanh chóng tiến lên: "Vệ đại nhân, Hoàng thượng đang hỏi thăm thương tích của ngài, tại sao ngài lại không ở trong phủ dưỡng bệnh mà lại tiến cung?"Vệ Chiêu mỉm cười: "Biết rằng Hoàng thượng lo lắng, ta đã phục hồi khá nhiều.
Hôm nay đến đây để Hoàng thượng nhìn xem, cũng có thể yên lòng thánh tâm."